Mỗi nửa đêm một câu chuyện quỷ dị (Quyển 1) - Câu chuyện thứ nhất: Quỷ gàu tre (1)
Cập nhật lúc: 2024-08-15 21:36:20
Lượt xem: 56
Năm 3 đại học, ký túc xá đại học có chút thay đổi, ký túc chúng tôi vốn có một giường trống, cho nên chuyển vào một bạn học người Hồ Nam. Bạn học này biết rất nhiều câu chuyện ly kỳ cổ quái nhưng cậu ta có một thói quen kỳ lạ, cho dù các bạn học khác năn nỉ cỡ nào, cậu ta cũng phải chờ tới lúc ba kim đồng hồ chồng lên nhau—— cũng chính là 0giờ mới bắt đầu kể.
Theo lời cậu ta nói, những chuyện này chỉ tồn tại lúc 0h, lúc khác sẽ không xuất hiện.
Câu chuyện mà cậu ta kể vào đêm đầu tiên chuyển vào ký túc xá đã thực sự thu hút tôi. Sau này mỗi lần nhớ lại, trên người còn nổi một tầng da gà.
Đêm đầu tiên là cậu ta chủ động kể cho chúng tôi nghe. Lúc ba kim đồng hồ chồng lên nhau, cậu ta mở miệng: "Các cậu đã nghe đến gầu trechưa?"
Chúng tôi lắc đầu.
Cậu ta cười ha ha, thần thần bí bí nói: "Tôi kể cho các cậu nghe một câu chuyện liên quan đến gầu tre nhé." Câu chuyện của cậu ta bắt đầu, kèm theo tiếng tíc tắc của đồng hồ trên tường...
Hãy văn minh khi đọc truyện tại Monkeyd.vn và page chính thức
Từ sau khi lên đại học, tôi rất ít về nhà. Bởi vì nhà ở Hồ Nam, trường học ở Liêu Ninh, khoảng cách giữa hai nơi bằng nửa cái Trung Quốc, hơn nữa trường học ở thành phố nhỏ khá hẻo lánh, đi đi lại lại phải không ngừng đổi xe rất phiền phức. Vì vậy trừ tết ra, tôi chưa bao giờ trở về, lúc nghỉ hè trong nhà nóng muốn chế.c, mà thời tiết Liêu Ninh lại mát mẻ hơn rất nhiều, cho nên dù có hai tháng nghỉ hè, tôi cũng không chịu về. ( một bạn học Vân Nam nói chen vào: "Tôi cũng vậy. ")
Cũng vì nguyên nhân này, tôi rất ít đến nhà ông nội thăm người ông sáu bảy mươi tuổi của mình. Khi còn bé, tôi ở nhà ông nội vài năm, có thể nói là lớn lên bên ông. Ở đây cần nói đến tập quán xưng hô ở chỗ chúng tôi. Vùng chúng tôi không có tập quán gọi "Ông ngoại ", mà ông nội thật sự của tôi đã qua đời khi cha tôi sáu tuổi, hiện tại ông nội còn sống chính là "Ông ngoại ". Một số đứa trẻ ở vùng chúng tôi đều gọi "Ông ngoại " là "Ông nội".
Tôi và ông nội rất thân thiết, mẹ tôi là con gái cả của ông, tôi là đứa cháu đầu tiên của ông, cho nên ông rất quý tôi. Hơn nữa mẹ tôi và cậu chênh nhau hai mươi tuổi, trong thời gian ngắn không thể nào xuất hiện bất kỳ đứa cháu nào tranh tình cảm với tôi. Khi còn nhỏ ở nhà ông nội, bất kể ông làm việc gì đều dẫn tôi theo. Lúc thu hoạch đặt tôi trên bờ ruộng, lúc chăn trâu thì đặt tôi lên lưng trâu, lúc nấu cơm để tôi cạnh bếp lò đen kịt, một khắc cũng không nỡ xa tôi.
Trước khi lên đại học, mỗi tuần tôi đều đến nhà ông một chuyến. Có lẽ bởi vì thường xuyên nhìn thấy ông nội, cho nên không cảm thấy ông già đi. Nhưng lần này sau một năm học trở về, tôi đã giật mình khi nhìn thấy ông nội, chỉ trong một ngày tôi thấy ông già đi rất nhiều, trong lòng chợt buồn bã.
Ông nội cạo đầu trọc, nếp nhăn trên mặt dày đặc chồng chất, giống như vỏ cây tùng khô. Bước đi cũng không còn vững vàng như trước, thân thể gầy đi rất nhiều, tay cầm t.h.u.ố.c lá Bạch Sa không ngừng run rẩy. Chỉ có nụ cười vẫn khiến người khác cảm thấy ấm áp như trong trí nhớ.
Ngày thứ hai từ Liêu Ninh trở về tôi liền theo mẹ đến thăm ông nội. Lúc đi tới cửa nhà ông, đang có một đồng hương tìm ông có việc, nói là trong nhà có một con gà mái đi lạc, liên tiếp hai tối chưa trở về lồng, tìm cả ngày hôm qua cũng không thấy bóng dáng, nhờ ông nội bấm tay tính cho hắn ta xem con gà mái bị người làm thịt rồi, hay là chạy đến nơi khác. Ông nội giơ ngón tay khô như vỏ cây tùng, bấm bấm, nghĩ một lúc, nói: "Anh từ đây một đường đi thẳng về phía nam, là có thể tìm được nó. Nó còn sống."
Người nọ liên tục cảm ơn, lấy ra t.h.u.ố.c lá đưa cho ông nội. Lúc này tôi hô to: "Ông nội, con đã về!"
Ánh mắt vẩn đục của ông lóe lên tia sáng, mừng rỡ nói: "Ai ya, cháu ngoại ngoan của ông đã về rồi, sinh viên đại học trở về thăm ông! Ha ha ha ha... " Tôi chợt nhớ lại cảnh tượng mỗi lần đến nhà ông nội trước đây, nhớ đến chuyện cũ cùng ông đi bắt quỷ, trong lòng không khỏi cảm khái muôn phần, ông nội già rồi, không thể dẫn tôi đi bắt quỷ nữa.
Tôi nhớ hơn mười năm trước, người đầu tiên đến tìm ông nội nhờ bắt quỷ là Mã Nhạc Khôi sống ở bên kia đập nước Họa Mi. Mã Nhạc Khôi là đồ tể g.i.ế.c heo. Tôi giới thiệu một chút hoàn cảnh xung quanh nơi ông sống. Từ phía đông đập nước dọc theo con sông cũ sẽ đến cầu Lạc Mã ở phía tây thuộc địa bàn thôn Họa Mi, người nơi này đều chung họ Mã, ngoại trừ người vợ từ bên ngoài đến. Người vùng này đều mua thịt ở chỗ Mã đồ tể, cũng biết Mã đồ tể đã mất liên tiếp ba đứa con, đều là sinh ra chưa tới một tháng liền c.h.ế.t không rõ nguyên nhân.
Mã đồ tể cho rằng thân thể vợ có vấn đề, đưa vợ đi bệnh viện lớn các nơi khám nhiều lần, cũng không kiểm tra ra vấn đề gì. Vì vậy nhiều ý kiến cho rằng Mã đồ tể sát sinh quá nhiều, mùi m.á.u quá nặng, trẻ con mới sinh không chịu được m.á.u tanh trong nhà, cho nên mất sớm. Nhưng Mã đồ tể nói, trên đời này nhiều đồ tể g.i.ế.c heo như vậy, tại sao người khác không tuyệt giống, lại muốn Mã đồ tể tôi tuyệt giống? Người khác nghĩ cũng thấy đúng, liền câm nín không trả lời được. Có người nói phong thủy nhà cửa của Mã đồ tể không tốt, nhà xây quá gần đập nước, có thể đã xung sát thần quỷ phương nào. Mã đồ tể nói, bà nội gã sinh cha gã, mẹ gã sinh ra gã đều ở căn nhà này, tại sao gã lại không sống được? Người khác liền bị hỏi khó.
Lúc đó ông nội tôi nói nhỏ cho gã biết, e rằng đã gặp phải quỷ gầu tre rồi. Mã đồ tể không tin.
Nhưng lần này, Mã đồ tể nửa đêm xách theo một bộ lòng heo và một lá phổi heo đến nhà tôi, cầu xin ông nội giúp đỡ. Lúc Mã đồ tể đến ông nội đã ngủ, tôi cũng đang mộng đẹp. Mã đồ tể gõ ầm ầm vào cánh cửa gỗ nhà ông nội, hô to: "Anh Nhạc Vân mau dậy cứu tôi! " Ông nội tôi tên Mã Nhạc Vân, có họ hàng với Mã đồ tể, mặc dù ông nội hơn gã rất nhiều tuổi, nhưng cùng tên đệm là "Nhạc", cho nên Mã đồ tể gọi ông tôi là "Anh Nhạc Vân".
Ông nội mặc quần áo đứng dậy mở cửa, tôi cũng bị đánh thức. Tôi nghe thấy hai người thì thầm với nhau, bởi vì lúc ấy ban đêm rất yên tĩnh, cho nên đối thoại của họ bị tôi nghe không sót chữ nào.
Mã đồ tể thở hổn hển, nói: "Anh Nhạc Vân cứu tôi với!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/moi-nua-dem-mot-cau-chuyen-quy-di-quyen-1/cau-chuyen-thu-nhat-quy-gau-tre-1.html.]
Ông nội hỏi: "Làm sao vậy? Nửa đêm tối đen thế này chạy đến làm gì ? Có việc gì sáng sớm mai tới nói cũng được mà. "Ông nội vừa nói vừa đưa Mã đồ tể vào nhà, rót nước mời gã ngồi.
Mã đồ tể ném lòng heo và phổi heo lên bàn, nói: "Đây là chút lòng thành mong anh nhận lấy. Việc này anh phải giúp, không giúp cũng phải giúp."
Ông tôi hỏi: "Việc gì cũng không biết, làm sao tôi giúp?"
Mã đồ tể hạ giọng nói: "Hôm nay tôi gặp ma. . ."
Ông tôi giật mình, lập tức đứng dậy đi đóng cửa, tiếng bước chân sột soạt trong phòng cũng bị tôi còn chưa ngủ,nằm ở phòng bên cạnh nghe rõ ràng. Tôi bị câu chuyện của Mã đồ tể thu hút, vểnh tai lên cẩn thận nghe câu chuyện của họ, sau khi nghe được tay để trên giường không ngừng run rẩy.
Mã đồ tể run run kể: "Hôm nay tôi bán thịt đến khuya mới về, trên đường qua Hóa Quỷ Oa nghe thấy có người đang nói chuyện ở khe núi. Tôi nghĩ không đúng rồi, khuya thế này ai lại nói chuyện ở nơi núi non hoang vu như vậy? Hơn nữa ban ngày gần như không ai dám đến nơi này."
Tôi nghe thấy tiếng tách trà va vào nhau lách cách, tiếp đó là tiếng nước chảy, hẳn là ông tôi đang rót trà cho Mã đồ tể. Ông tôi nói: "Đúng vậy. Hóa Quỷ Oa chôn rất nhiều trẻ con c.h.ế.t yểu, là nơi rất nhiều kiêng kỵ, ngoài vài người trẻ tuổi gan dạ trong thôn, người khác ban ngày đi qua cũng tránh xa."
Mã đồ tể tiếp tục nói: "Tôi cũng nghĩ vậy, bình thường tôi không sợ ma không tin ma. Tôi rất tò mò, nên trốn sau tảng đá lớn nghe xem họ nói gì. Không nghe thì thôi, nghe xong lại bị dọa giật mình!"
Ông tôi hỏi nhỏ: "Sao lại giật mình?"
Mã đồ tể thần bí nói: "Tôi nghe thấy giọng nói của một cậu bé và một cô bé."
Ông tôi và Mã đồ tể ngừng một lát. Đêm tối im lặng như tờ, tôi ngẩng đầu nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, trắng bợt như tờ giấy.
Mã đồ tể uống một ngụm trà, nói tiếp: "Cô bé nói, vợ Mã đồ tể lại mang thai, cậu lại muốn hại lão sao? Tôi nghe họ nói đến mình, càng thêm kỳ lạ, ngồi sau tảng đá tiếp tục nghe. Cậu bé nói, đương nhiên là phải hại lão. Cô bé hỏi, cậu muốn hại thế nào? Cậu bé cười mấy tiếng, giọng rất khó nghe, như tiếng giấy ráp chà vào ghế, làm tôi nổi da gà, không khỏi rùng mình. Cậu bé nói, tôi sẽ khiến lão sinh con mà không nuôi được."
Ông tôi kinh ngạc hỏi: "Sao lại sinh con mà không nuôi được?"
Mã đồ tể nói: "Cô bé kia cũng hỏi vậy. Cậu bé trả lời, tôi sẽ đầu thai vào bụng người phụ nữ đó, đến 12h đêm ngày thứ bảy sau khi sinh sẽ chết, sau đó lại đến chơi với cậu. Nếu bà ta sinh, tôi lại làm vậy. Để lão có con nào c.h.ế.t con đó. Sau đó họ hẹn nhau, đợi con tôi c.h.ế.t sẽ gặp lại ở Hóa Quỷ Oa."
Ông tôi hít một hơi. Tôi ở phòng bên cạnh dựng tóc gáy, cảm thấy trong chăn lạnh buốt.
"Anh phải cứu tôi, anh Nhạc Vân. Vợ tôi đã mang bầu mấy tháng rồi, có thể sắp sinh rồi. Nếu bị quỷ gầu tre kia hại chết, tôi sống cũng không còn ý nghĩa. "Mã đồ tể van xin.
Tôi cần giải thích một chút, cư dân vùng Thường Sơn gọi hồn ma của những đứa trẻ c.h.ế.t yểu chưa cai sữa là 'Quỷ gầu tre'. Thi thể những đứa trẻ chỉ có thể dùng một loại dụng cụ tên 'gầu tre' để xúc đất chôn. Dụng cụ này sau khi sử dụng không được mang về, mà phải đặt úp trên mộ đứa trẻ. Mộ của quỷ "gầu tre" không thể tùy tiện xây ở bất kỳ ngọn núi nào, chỉ có thể tập trung ở một khe núi hẻo lánh, gọi là Hóa Quỷ Oa.
Các cụ già trong làng nói, quỷ 'gầu tre"vẫn còn tâm hồn trẻ thơ, và vì nhiều quỷ 'gầu tre" chôn cùng nhau, nên chúng thường cùng nhau ra ngoài chơi đùa sau khi mặt trời lặn, đặc biệt thích chơi lửa. Có người từng thấy từ xa những đốm lửa ma trơi lơ lửng ở Hóa Quỷ Oa, còn nghe thấy tiếng cười khúc khích không rõ. Hôm sau, người đó như bị hun khói, nước mắt chảy không ngừng, hai mắt đỏ hơn mắt thỏ, phải mất bảy bảy bốn chín ngày mới hồi phục.
Ông tôi khuyên Mã đồ tể: "Vợ cậu chưa sinh con, tạm thời nó chưa hại được cậu. Hôm nay đã khuya rồi, nghĩ ra cách cũng không thể lập tức xử lý. Cậu về trước đi, ngủ một giấc. Tôi sẽ nghĩ cách giúp cậu, chúng ta là họ hàng, sao có thể không giúp. Nhưng đối phó với quỷ gầu tre, nói khó cũng không phải, nói dễ cũng không phải. Thôi, không nói nhiều nữa. Cậu về trước đi, khi tôi nghĩ ra cách sẽ tìm cậu. "Nói xong ông tôi nhấc đống ruột heo và phổi heo trên bàn lên, bảo Mã đồ tể mang về. Mã đồ tể nói nhiều lời cảm động đến rơi nước mắt, nhưng không lấy lại đồ đã tặng.
Ông tôi vừa khuyên vừa đẩy Mã đồ tể ra khỏi nhà, rồi đóng cửa đi ngủ. Nhưng tôi nghe thấy ông trằn trọc trên giường, giữa đêm còn dậy uống trà, loay hoay một lúc trời đã hửng sáng, gà ngoài kia cũng bắt đầu gáy. Tôi cũng không dám chợp mắt cả đêm, trong lòng vừa sợ vừa tò mò.