MỌC LẠI CÁNH BAY CAO - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2025-03-25 21:47:10
Lượt xem: 1,239
Đời trước, tôi là thanh niên trí thức, xuống xây dựng nông thôn.
Một lần không may ngã xuống nước, tôi và Chu Kiến Hoa gắn bó với nhau, nhưng cuộc sống cũng coi như hòa thuận.
Cho đến khi nhà nước khôi phục thi đại học, tôi thức trắng đêm miệt mài học hành, nhưng lại không có duyên với Đại học Thủ đô.
Cứ tưởng là do bản thân mình năng lực không đủ, nào ngờ cho đến khi chồng tôi, Chu Kiến Hoa, say rượu lỡ lời, tôi mới biết --
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tất cả là do hắn giở trò, hủy hoại giấy báo trúng tuyển của tôi.
Thì ra.
Chu Kiến Hoa đã sớm ôm hận với việc tôi muốn rời khỏi thôn Chu Gia.
Một lần say rượu đánh đập rồi cũng trở thành chuyện thường ngày.
Chu Kiến Hoa tự cho rằng tất cả đều là vì tốt cho tôi, chỉ là quá yêu tôi mà thôi.
"Như vậy, em mới không bỏ rơi anh!"
Hắn ta hùng hồn, viện đủ mọi lý do.
Nhưng bóng ma bạo hành sau những cơn say chưa bao giờ rời xa, cả cuộc đời tôi cứ thế bị hủy hoại, bị bất lực giam cầm trong thôn Chu Gia.
Cuối cùng, tôi bị bạo hành đến chết.
Trùng sinh trở lại, tôi càng biết rõ, việc ngã xuống nước ban đầu đều là do Chu Kiến Hoa đẩy đưa!
Hắn chỉ muốn con chim đang bay phải gãy cánh.
Đời này, tôi phải đoạt lại tất cả những gì thuộc về mình! Tôi muốn Chu Kiến Hoa nợ m.á.u phải trả bằng máu!
1
Kiếp trước của tôi, c.h.ế.t dưới những trận đòn bạo hành của chồng.
Mà khi mở mắt ra lần nữa, ý thức quay trở lại, bên tai tôi lại là giọng nam quen thuộc.
"Tiểu Quân, anh hỏi bưu điện rồi, vẫn không có giấy báo trúng tuyển."
"Anh thấy, em là không thi đậu đại học, có đợi thêm bao lâu cũng vô ích. Tiểu Quân, em cứ yên tâm ở nhà đi, gia đình nhỏ của chúng ta luôn cần em, mẹ anh còn giục chúng ta có con nữa."
Lúc này, người chồng Chu Kiến Hoa có vẻ trẻ trung hơn, giọng điệu thành khẩn, cứ như thật sự một lòng vì tôi vậy.
Tôi nhanh chóng nhận ra.
—— Tôi đã trùng sinh rồi.
Tôi nhìn người đàn ông mặt mày đáng ghét trước mặt, trong lòng dâng lên ngọn lửa giận ngút trời.
Nhưng rất nhanh lại kìm nén xuống.
Tôi biết, bây giờ còn chưa phải lúc trở mặt.
Vì vậy, tôi giấu đi cơn giận, cố gắng nặn ra một nụ cười, qua lại với Chu Kiến Hoa: "Đợi thêm chút nữa đi, có lẽ giấy báo còn đang trên đường!"
"Không thi đậu chính là không thi đậu, bây giờ em còn muốn tự lừa mình dối người sao?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/moc-lai-canh-bay-cao/chuong-1.html.]
Chu Kiến Hoa nhíu mày, đánh bài tình cảm, khuyên tôi rất nhiều những lời an phận sống qua ngày.
Mà tôi không hề lay động, ánh mắt lạnh lùng.
Thậm chí trong lòng còn cười nhạo.
Kiếp trước, tôi chính là nghe theo lời hắn ta mà chấp nhận số phận, an phận thu mình trong gia đình nhỏ này, cuối cùng lại chỉ đổi lại được những cú đ.ấ.m đá của chồng, sự lạnh lùng bàng quan của con cái!
Cũng bởi vì quá tin tưởng Chu Kiến Hoa, người chồng tự xưng là yêu tôi này, đến mức tôi không hề nghi ngờ một chút nào về việc mình không thi đậu đại học.
Nhưng cho đến một lần Chu Kiến Hoa say rượu, tôi mới biết.
Thì ra, ban đầu tôi đã thi đậu đại học.
Giấy báo trúng tuyển cũng đã đến bưu điện.
Nhưng lại bị Chu Kiến Hoa mạo danh nhận, rồi đốt sạch.
Tôi vẫn nhớ như in cái đêm đó, tôi bị đánh đến thoi thóp, con cái thì hèn nhát đứng nhìn, Chu Kiến Hoa say khướt, mặt mày đắc ý.
"Em đã gả cho anh rồi, thì phải học cho tốt cách làm vợ! Suốt ngày chỉ nghĩ đến việc chạy ra ngoài là sao?! May mà ban đầu anh đốt sạch giấy báo trúng tuyển của em, không thì nếu thật sự ra ngoài rồi, chẳng phải là muốn anh mất hết mặt mũi em mới vui sao?!"
"Mẹ anh quả nhiên nói không sai, đàn bà đều phải đánh mới biết nghe lời!"
Hôm đó tôi mới biết.
Thì ra cái cơ hội có thể thay đổi vận mệnh của tôi, cứ như vậy bị người chồng khốn nạn này nhẹ nhàng vứt bỏ.
Kiếp trước tôi đã không hiểu chuyện này rất lâu.
Dù sao, tôi và Chu Kiến Hoa cũng không phải là cưới mù cưới câm, sau khi cưới cũng coi như cầm sắt hòa minh, sao lại đến nông nỗi này.
Chúng tôi quen biết nhau từ lần đầu tiên xuống ruộng làm việc.
Khi đó chúng tôi vừa mới đến thôn Chu Gia, cho dù cấp trên có lấy danh nghĩa thanh niên trí thức xuống nông thôn giúp đỡ xây dựng, nhưng không thể phủ nhận, chúng tôi đối với việc đồng áng hoàn toàn không biết gì.
Tôi là con gái thành phố, lại được nuông chiều từ bé.
Mới làm việc được hai ngày, chân tay đã sưng phù cả lên.
Chu Kiến Hoa chính là xuất hiện vào lúc đó.
Hắn sẽ giúp tôi làm việc, kiếm thêm chút công điểm.
Thấy trạm tri thức sơ sài, sẽ giúp tôi dựng bếp lò.
Khi đó, hắn còn đặc biệt từ trấn trên mang kẹo thỏ trắng cho tôi ăn, thỉnh thoảng lại tặng vài hộp kem dưỡng da.
Những ngày tháng xuống nông thôn đột nhiên có thêm một chút ánh sáng.
Những nữ thanh niên trí thức khác hỏi tôi, "Có phải đang hẹn hò không?"
Tôi không biết câu trả lời.
Cho đến một lần không may ngã xuống nước, Chu Kiến Hoa đã cứu tôi.