Mộ Tuyết tái sinh - 5
Cập nhật lúc: 2024-12-31 14:11:35
Lượt xem: 506
Hắn nói nghe được ta yêu thích hoa cỏ, cho nên dẫn ta tới nơi này giải sầu. Còn nói trong nhà không có trưởng bối dạy dỗ, nếu sau khi thành thân chàng có chỗ nào làm không tốt, cứ việc nói ra là được.
Ta kinh ngạc vì hắn là một tên lỗ mãng mà tâm tư lại tinh tế tỉ mỉ như thế.
Hắn ngượng ngùng gãi gãi đầu: "Nàng là phu nhân của ta, đương nhiên phải đối tốt với nàng.”
Điều này khiến ta có chút ngượng ngùng.
Ngày đại hôn, đúng như mẫu thân nói, ta xuất giá rất hoành tráng. Mạnh Trác cũng cho ta thể diện nên có. Trong lúc nhất thời, ta trở thành niềm ghen tị các nữ tử trong kinh thành.
Chỉ là ngày vui ngắn chẳng tày gang, sáu bảy ngày ta cùng Mạnh Trác thành hôn, biên quan liền truyền đến tin dữ. Ta đành phải cùng hắn thu dọn hành lý đi biên quan.
Ngày xuất chinh, mẫu thân khóc đến đỏ mắt, kéo tay ta như muốn không buông. Cuối cùng vẫn là phụ thân cưỡng ép mang bà về phủ.
Âu Dương Thần chính vụ bận rộn không thoát thân được, phái Tiểu Đức Tử đến tiễn đưa. Chỉ có Tô Mộc Nhu, cười không chút thu liễm: “Tỷ tỷ đi đường tốt nhé.”
Nàng ta dùng khăn tay che mặt, trong lời nói tràn đầy sung sướng, như sợ người khác không biết nàng ta không hợp với ta.
Ta không so đo với nàng ta, đánh xe hỏa tốc chạy tới tiền tuyến biên quan. Nếu trên đường trì ta hoãn thêm một phần, các tướng sĩ sẽ thêm một phần nguy hiểm. Cho nên ta cùng Mạnh Trác gần như đi ngày đêm không ngừng nghỉ. Chỉ là xe ngựa đi quá chậm, cho dù liên tục ngày đêm, cũng mới chạy không đến một nửa lộ trình.
Ta bảo Mạnh Trác cưỡi ngựa đi trước. hắn không yên lòng về ta, khăng khăng muốn cùng ta đồng hành. Nhưng phía trước còn mấy vạn tên tướng sĩ đang chờ chàng, ta không thể bởi vì mình mà để cho bọn họ mất mạng.
Mạnh Trác không lay chuyển được ta, để lại một đội tinh binh bảo vệ ta rồi cưỡi ngựa đi.
Ta vốn tưởng rằng bình an trên đường, lại không ngờ ngày thứ hai Mạnh Trác rời đi, ta gặp phải sơn tặc.
9
Trời còn chưa sáng, ta đã bị Tiểu Thúy lay tỉnh: “Tiểu thư, mau! Chạy mau! Bên ngoài có sơn tặc tới, chạy mau!”
Ta nghe được nhanh chóng mở mắt, đợi sau khi quan sát rõ tình hình chiến đấu, lấy nhuyễn kiếm trên lưng ra kéo Tiểu Thúy xuống xe.
Tinh binh giờ Mạnh Trác để lại cho ta phút này còn lại mười người, mà sơn tặc lại lại có số lượng đông đảo. Dù cho bọn họ thương vong quá nửa, cũng vẫn còn hơn ba mươi người.
Sơn tặc từ bốn phương tám hướng chậm rãi tới gần chúng ta, tạo thành thế bao vây. Tên đầu lĩnh tai to mặt lớn, mặt lộ hung ác, đôi mắt híp híp quét tới quét lui về phía ta.
“Tiểu nương tử này không tệ, cướp về làm áp trại phu nhân cho ta.”
Tiểu Thúy chắn trước người ta đang muốn mở miệng, lại bị ta ngăn lại: “Trước mắt chúng ta lâm vào hoàn cảnh xấu, không phải đường cùng thì không thể chọc giận bọn họ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mo-tuyet-tai-sinh/5.html.]
“Nhưng tiểu thư...”
Ta đưa một ánh mắt qua, Tiểu Thúy lập tức im lặng. Ngại sự áp bức của ta, nàng chỉ có thể nhịn tức giận xuống.
Đội trưởng đội tinh binh âm thầm tới gần ta: "Phu nhân, đợi lát nữa thuộc hạ liều mạng tạo ra một lỗ hổng hướng tây nam, phu nhân xem chuẩn thời cơ, theo thuộc hạ chạy đi."
Ta cùng hắn liếc nhau, sau đó lôi kéo Tiểu Thúy nghiêng người tránh đi, miễn cho lát nữa bị tinh binh sát thương.
Đội trưởng đội tinh binh ra hiệu, những người còn lại liền cầm kiếm xông về phía sơn tặc. Trong hỗn loạn, ta bị m.á.u b.ắ.n tung tóe khắp người.
“Ngay bây giờ!” Đội trưởng đội tinh binh mang theo ta lao ra khỏi vòng vây, chạy về phía khu rừng.
Tiểu Thúy vì yểm hộ ta rời đi, bị thủ lĩnh sơn tặc bắt được.
“Tiểu Thúy!” Ta giãy thoát muốn trở về cứu nàng, lại bị đội trưởng đội tinh binh đánh bất tỉnh.
Đến khi ta tỉnh lại, đã ở một khách điếm.
“Tiểu Thúy đâu?”
Đội trưởng tinh binh nhìn ta muốn nói lại thôi, thần sắc hoảng hốt.
“Chẳng lẽ Tiểu Thúy...”
“Phu nhân xin nén bi thương.”
Nghe được những lời này, ta tê liệt ngồi dưới đất.
“Không có khả năng, sẽ không.”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Ta gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt hắn, ý đồ tìm ra dấu vết hắn lừa gạt ta, nhưng không có. Ta giãy dụa đứng lên lao ra khỏi khách điếm, muốn trở lại khu vực gặp phải sơn tặc.
Đội trưởng đội tinh binh ngăn ta lại. Trong ánh mắt phẫn nộ khó hiểu của ta, hắn ôm ra một t.h.i t.h.ể từ trong phòng bên cạnh. Là Tiểu Thúy!
Ta nhào tới ôm nàng thật chặt trong lòng, nước mắt làm mờ tầm mắt của ta. Ta không biết mình đã khóc bao lâu cho đến khi không còn giọt nước mắt nào nữa.
Ta ôm Tiểu Thúy đi đến gò núi cách khách điếm không xa.
Sau khi bọc kỹ nàng, ta lấy tay đào đất, mười móng tay đều gãy lìa, đầu ngón tay rướm máu. Đội trưởng đội tinh binh thấy thế dùng xẻng hỗ trợ đào đất. Phải mất một ngày ta mới chôn cất được Tiểu Thúy.