Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mộ Tuyết tái sinh - 1

Cập nhật lúc: 2024-12-31 14:09:31
Lượt xem: 555

MỘ TUYẾT TÁI SINH [FULL]

 

 

Tác giả: 烂鱼冲树

Nguồn: Zhihu

Raw: De ĩng

Edit: Nhân Trí

 

-----

 

Kiếp trước, ta dựa vào điệu Hồ Toàn Vũ làm mê đắm trái tim của Hoàng thượng. Chỉ trong vòng mấy ngày đã được tấn làm Hoàng quý phi, được sủng ái nhất ở lục cung.

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

Thứ muội hưởng hào quang của ta, được gả cho tiểu tướng quân làm chính thê. Nhưng nàng ta ngại biên quan nghèo khổ, môi trường không tốt nên một mình trốn về kinh thành. Ta tốt bụng khuyên bảo, lại bị nàng ta đ.â.m chết.

 

Hôm nay, ta nhìn thứ muội tỏa sáng rực rỡ trên đài cao, cười khẩy. Nàng ta thật sự cho rằng, ta quyến rũ Hoàng thượng chỉ hoàn toàn nhờ vào điệu Hồ Toàn Vũ đó thôi sao?

 

1

 

“Tỷ tỷ bị thương rất nặng? Có cần muội muội mời thái y tới không?”

 

Nghe thứ muội Tô Mộc Nhu nói, ta nắm mắt cá chân dừng lại, sau đó như cười như không nhìn nàng ta: "Vậy làm phiền muội muội rồi.”

 

Tô Mộc Nhu đồng ý xoay người rời đi. Thấy nàng ta đi rồi, ta nhặt hòn đá cuội dưới lòng bàn chân lên. Cuối cùng thì nàng ta đã ra tay.

 

Chỉ chốc lát sau, Tô Mộc Nhu mang theo thái y đi về phía ta. Sau một hồi chẩn trị, thái y nói ta bị trật khớp, cần điều dưỡng thật tốt, nếu không, cái chân này xem như phế đi.

 

Ta không hề bỏ qua nụ cười trên khóe miệng Tô Mộc Nhu, giả vờ đau buồn: "Vậy phải làm sao đây, ta khổ luyện hai tháng, chỉ vì hôm nay..."

 

Tô Mộc Nhu giả vờ an ủi ta. Lúc yến hội bắt đầu, nàng ta mới đỡ ta trở về chỗ ngồi. Ta nháy mắt với Tiểu Thúy, sau đó bắt đầu chỉnh khớp.

 

"Răng rắc", cái chân lúc nãy thái y bảo là sắp phế bỏ liền khôi phục như lúc ban đầu. Ta xoay xoay mắt cá chân, nhìn Tô Mộc Nhu đang múa vui vẻ trên đài cao, không khỏi cười ra tiếng.

 

Trước đó không lâu, lúc Tiểu Thúy phát hiện nàng ta lén lút luyện tập Hồ Toàn Vũ, ta biết nàng ta cũng được tái sinh.

 

Kiếp trước, ở Quỳnh Lâm Yến ta nhờ vào điệu Hồ Toàn Vũ mà được bệ hạ đánh giá cao, cùng ngày đã được Long liễn đưa vào trong cung.

 

Trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, ta đã chen chân vào vị trí Hoàng quý phi, được sủng ái nhất lục cung. Tô phủ nhờ ta mà trở thành gia tộc quyền quý cao không thể với tới trong kinh thành. Vì vậy, dù chỉ là thứ nữ, nhưng Tô Mộc Nhu lại có thể ngồi vững vị trí chính thê của tướng quân.

 

Nhưng nàng ta được nuông chiều từ bé, làm sao ăn được bánh bao khô dưa muối mỗi ngày ở biên quan đầy nắng gió, chịu cảnh nghèo khổ. Cho nên, nhân cơ hội một đội binh lính vào kinh nhận lương thảo, nàng ta trà trộn trong đội hình này lén chạy về.

 

Sau khi ta biết được tin tức, lặng lẽ đưa nàng ta vào trong cung khuyên giải an ủi. Nào ngờ nàng ta vốn đã ghi hận ta trong lòng, ghét ta tiến cung vinh hoa phú quý, hưởng thụ không hết, còn nàng ta chỉ có thể đi theo một nam nhân liều lĩnh bôn ba chịu khổ. Vì vậy, nàng ta đã đ.â.m ta đến c.h.ế.t bằng một con d.a.o găm.

 

Nàng ta bận lo cười, lại không chú ý tới trong cung của ta không có một bóng người. Thật ngây thơ, nàng ta cho rằng, Hoàng quý phi dễ g.i.ế.c như vậy sao?

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mo-tuyet-tai-sinh/1.html.]

2

 

Từng tiếng hoan hô vang lên, suy nghĩ của ta được kéo trở về. Trên đài cao, Tô Mộc Nhu đeo khăn che mặt, sóng mắt uyển chuyển, dáng người xinh đẹp, nhất cử nhất động đều học theo tư thái của ta.

 

Giống như kiếp trước, Hoàng thượng bị mê hoặc, lập tức hạ lệnh, đưa nàng ta vào cung. Mọi người xung quanh đều chúc mừng phụ mẫu ta.

 

Sau khi hồi phủ, mẫu thân ta liền gọi ta vào trong phòng bà. Bà nín thở quan sát trái phải, nhìn ta với vẻ mặt nghiêm túc: "Mộc Tuyết, là chuyện gì xảy ra?”

 

Ta khập khiễng tiến lên, gạt hai giọt nước mắt: "Mẫu thân, người xem, nữ nhi bị như vậy, cũng không lên đài được.”

 

Mẫu thân ta thở dài, tức giận chọc chọc trán ta: "Con thật là, thật sự là không có biện pháp với con.”

 

Sau khi mẫu thân ta biết Tô Mộc Nhu tiến cung là ý của ta, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ là cảnh cáo ta, sau này tuyệt đối không thể làm bậy.

 

Ta lễ phép vâng dạ, xoay người liền ném lời của bà ra sau đầu. Kiếp này, ta muốn vì chính mình mà sống.

 

Chỉ là, cuộc sống của ta còn chưa thanh nhàn được mấy ngày, đã nghe Tiểu Thúy nói Tô Mộc Nhu hồi phủ. À, bây giờ phải là gọi nàng ta là Nhu phi.

 

Nàng ta đưa theo một đoàn tuỳ tùng, thanh thế to lớn trở về Tô phủ.

 

Lúc ta đến tiền sảnh, chỉ thấy mẫu thân vẫn đang cúi người.

 

Có lẽ là ánh mắt của ta quá mức sắc bén, Tô Mộc Nhu run rẩy: "Này, xem trí nhớ của ta, mẫu thân mau mời đứng lên.”

 

Ta tiến lên kéo nàng ta từ trên chủ vị xuống: "Muội muội thật sự là uy phong thật lớn, chẳng qua cũng của chỉ là một phi tần, sao lại khiến ngươi phân không rõ chủ thứ?"

 

Tô Mộc Nhu tức giận, vung tay định tát ta một cái.

 

“Dừng tay!”

 

Tô Mộc Nhu bị quát.

 

Ta nhân cơ hội mở miệng: "Phụ thân, người xem muội muội, chẳng qua là vào cung thôi mà ngay cả mẫu thân cũng không để vào mắt.”

 

Tô Mộc Nhu thuở nhỏ đã sợ phụ thân, lời vừa rồi của ta càng làm cho nàng ta không ngừng kinh hãi.

 

Nàng ta mấp máy miệng muốn giải thích. Nhưng phụ thân làm sao cho nàng ta cơ hội này.

 

"Tô Mộc Nhu, từ nhỏ ta đã dạy cho con lễ nghi tôn ti, những điều được học đã cho chó ăn cả rồi à?"

 

"Không phải phụ thân, nữ nhi chỉ là..."

 

 

Loading...