MỞ TIỆM CƠM HỘP TẠI BỆNH VIỆN KINH DỊ - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2025-01-25 09:50:30
Lượt xem: 55
5
Bánh tráng vịt quay giòn da thơm phức được cắt thành từng miếng mỏng, kẹp cùng bánh tráng mỏng, dưa chuột xanh, hành lá trắng và nước sốt mận đặc chế.
Dương Đại Sơn theo bản năng cắn một miếng, vị giòn của da, vị ngọt của thịt, vị cay nồng của hành lập tức hòa quyện trên đầu lưỡi.
Trong nháy mắt, hắn sững người.
Có vị! Không thể nào!
Thế giới quỷ dị không có vị giác, khứu giác, xúc giác, theo lý mà nói thì tất cả thức ăn đều không có mùi vị!
Nhưng vịt quay này, vịt quay này sao lại thơm như vậy!
Hắn trợn tròn mắt, lập tức không tin tà, cầm đũa gắp một miếng sườn tỏi bên cạnh nhét vào miệng.
Màu sắc vàng óng, mùi tỏi thơm nồng, thịt mềm ngon ngọt, ngoài giòn trong mềm, nếm một miếng hồn bay phách lạc.
Lại húp một ngụm canh ngô, ngọt thanh đậm đà, canh ngọt thịt mềm!
"Trời ơi! Gặp quỷ rồi! Thật sự có vị!"
"Tôi c.h.ế.t bốn mươi mấy năm rồi, chưa từng được ăn bữa cơm nào tươi ngon nóng hổi như vậy huhuhu!"
"Còn bảo không ngon? Mấy đứa chê cơm nhà ăn chắc là kén ăn lắm!"
Tôi lặng lẽ xích ghế ra xa, tránh bị nước bọt của hắn b.ắ.n vào người.
Dương Đại Sơn ăn như gió cuốn, vét sạch đĩa cơm, lau miệng đầy dầu mỡ.
Sau đó hắn nhướng mắt nhìn tôi, vẻ mặt vô cảm, giọng nói lạnh lùng.
"Đại muội tử, không giấu gì cô, anh sớm đã nhận ra cô là con người."
"Vốn định ăn xong sẽ rút d.a.o c.h.é.m đầu cô, coi như nhân từ cho cô một bữa cơm trước khi chết."
"Nhưng cơm cô nấu ngon quá, anh không nỡ chém."
Nói đến ăn, ánh mắt hung ác của hắn tan biến, hắn thật thà sờ đầu, gọi thêm một phần nữa.
Tôi nhanh nhẹn múc thêm một phần cơm, sau đó cảnh giác lùi ra xa.
Một nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng, con d.a.o trên đầu hắn vốn là dùng để c.h.é.m người chơi...
Theo quy tắc, những người từng cận kề cái c.h.ế.t sẽ được chọn vào phó bản quỷ dị và trở thành người chơi.
Một khi người bị kéo vào trò chơi kinh dị c.h.ế.t đi thì sẽ c.h.ế.t thật.
Chỉ có thông quan mới có thể trở về hiện thực.
Bố vẫn đang đợi tôi về nhà, tôi không thể chết.
Tôi vẫn chưa tìm thấy mẹ bị lạc trong thế giới quỷ dị, tôi không thể chết.
Dương Đại Sơn trộn nước sốt vịt quay và cà tím sốt vào cơm, ăn vài miếng lớn đã vét sạch bát.
Ngay khi hắn đặt bát đũa xuống, một luồng sáng trắng chói mắt bao trùm lấy hắn.
"Choang!"
Tiếng d.a.o rơi xuống đất vang vọng trong nhà ăn trống trải.
Sau khi ánh sáng trắng biến mất, vết thương chảy m.á.u không ngừng trên đầu Dương Đại Sơn đã biến mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mo-tiem-com-hop-tai-benh-vien-kinh-di/chuong-3.html.]
Là tịnh hóa!
【Đã chữa trị bệnh quỷ: 1.】
Âm thanh hệ thống vang lên, tôi hơi sững người, lập tức nhớ đến hai người bạn cũ ở phó bản trước.
Trần Dương và Cao Minh sau khi được tịnh hóa, vết thương trên người cũng biến mất.
Nói cách khác, tịnh hóa = chữa trị?
Vậy chỉ cần mọi người đến ăn cơm của tôi, có phải tôi sẽ có cơ hội tịnh hóa chữa trị cho họ?!
Tìm ra phương pháp thông quan, tôi thở gấp, ham muốn sinh tồn bùng cháy.
6
Dương Đại Sơn hoàn hồn, hắn nhìn con d.a.o dưới đất, lại đưa tay sờ lên vết thương đã ngừng chảy m.á.u sau đầu.
Cuối cùng hắn kinh ngạc nhìn tôi, do dự hỏi.
"Cái này, cái kia... bệnh của tôi khỏi rồi sao?"
Thấy hắn có chút ngốc nghếch, tôi cũng ngây ngốc gật đầu.
"Là vì ăn cơm thơm ngon của cô nấu sao?"
Hắn đỏ bừng mặt, vội vàng hỏi.
"Chắc... chắc vậy."
Ít nhất hệ thống nói như vậy.
Thấy tôi gật đầu khẳng định, Dương Đại Sơn kích động nhảy dựng lên, xoay vòng tại chỗ.
Sau đó hắn lấy ra chiếc điện thoại cũ kỹ bắt đầu gọi điện thoại.
"Alo, Tiểu Sơn, bố sắp c.h.ế.t rồi, mau đến bệnh viện!"
Em trai hắn, Dương Tiểu Sơn, ở đầu dây bên kia có chút kinh ngạc, sắp xếp lại câu từ:
"Mộ của bố chẳng phải cỏ đã cao hai mét rồi sao..."
"Dù sao thì cũng mau đến bệnh viện thăm bố!"
Chuyện này không thể giải thích qua điện thoại, Dương Đại Sơn chỉ có thể dặn dò em trai mau đến rồi cúp máy.
Ngay sau đó hắn lại gọi một cuộc điện thoại khác.
"Alo, Tam Thúc, bố sắp c.h.ế.t rồi, mau đến bệnh viện!"
Dương Tam Thúc ở đầu dây bên kia kinh ngạc đến mức chiếc cuốc trong tay cũng rơi xuống đất.
"Bố c.h.ế.t rồi? Sao anh lại vui mừng như sắp cưới vợ vậy?"
"Còn vui hơn cả cưới vợ, chú mau đến đây!"
Sau khi gọi điện thoại một lượt, Dương Đại Sơn mới lưu luyến trả lại đĩa cơm cho tôi.
"Có hy vọng rồi có hy vọng rồi, em trai và bố đều có thể được chữa khỏi bệnh rồi!"
Vừa lẩm bẩm, hắn vừa hào phóng vung tay gọi ba mươi hộp cơm.