MINH ƯỚC MỘT ĐỜI - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-07-07 19:34:12
Lượt xem: 1,702
Nhưng Tư Mã Tam Khuyết từ giận dữ đến sợ hãi.
Bởi vì hắn chỉ còn một cọc gỗ cuối cùng.
"Vệ Phong! Cái cọc tiếp theo sẽ đ.â.m vào tim ngươi, lấy mạng ngươi, ngươi còn dám nói không đầu hàng không?"
Vệ Phong nằm trong vũng máu, hơi thở mong manh, ngón tay khẽ cử động.
Hắn gắng gượng, dùng sức lực cuối cùng ngẩng đầu, dùng m.á.u nóng cháy của mình, viết một chữ lên mặt đất.
Chữ đó mờ nhạt, bẩn thỉu, nguệch ngoạc.
Nhưng ai cũng có thể nhận ra.
Đó là chữ "Lưu".
Chữ "Lưu" của ta...
"Sau đó thì sao?"
"Tư Mã Tam Khuyết thất thố, nhảy dựng lên hét to, c.h.é.m đầu! Kéo hắn ra ngoài c.h.é.m đầu!"
"Nhưng dân chúng trong thành Biện Kinh nổi giận, tràn lên quảng trường trước cung điện.
"Người quá đông, họ tạo thành bức tường người, đẩy lui cấm vệ quân.
"Đến khi dòng người tan đi, Vệ Phong đã không thấy đâu nữa.
"Hiện tại trong thành đang tích cực truy bắt, nhưng vẫn không có tung tích của hắn."
Ta vừa khóc vừa cười.
"Đúng vậy, nhân dân sẽ không quên."
Nhân dân sẽ không quên, ai đã thu phục Thục Xuyên, ai đã bình định Yến Vân.
Chưa ai từng gặp Vệ Bá Ước.
Nhưng không ai không biết Vệ Bá Ước.
15
Ta vẫn tiếp tục hành quân suốt đêm.
"Bây giờ trong thành Biện Kinh đề phòng nghiêm ngặt, Tư Mã Tam Khuyết truy bắt Vệ Phong ráo riết. Hơn nữa thương thế của hắn quá nặng, sống c.h.ế.t chưa rõ, bệ hạ..."
"Ta biết, ta đều biết. Ta chỉ muốn đi xem hắn." Ta bình tĩnh nói, "Dù sống hay chết, ta cũng phải đưa Bá Ước về nhà."
Khi đến ngoại ô Biện Kinh, một nữ nhân trong làng đến gặp ta: "Ngài có phải là Hán Vương?"
"Phải."
"Tốt quá, tốt quá... Cuối cùng ngài đã đến." Bà ta xúc động nắm lấy tay ta, "Tiểu Vệ tướng quân đang ở Thanh Giang Lý của chúng tôi."
Thì ra ngày hôm đó, có một người mổ lợn khỏe mạnh, đã cõng Vệ Phong bỏ chạy trong lúc hỗn loạn.
Hắn sống ở khu nghèo phía nam Biện Kinh, một phố phường tên là Thanh Giang Lý.
Ngày hôm đó, lý chính nhận nhiệm vụ từ trên, đến nhà hắn kiểm tra, phát hiện có người lạ trong nhà.
Chợ đầy dán lệnh truy nã Vệ Phong.
Nhưng lý chính không nói gì.
Một trăm lẻ tám người hàng xóm ở Thanh Giang Lý.
Không ai nói gì.
Lý chính đi rồi quay lại, mang theo băng vải.
Hàng xóm đến thăm người mổ lợn, mang theo rượu thuốc.
Đầu ngõ có một thái y, trước làm việc ở Thái Y Viện, hôm đó mang theo hộp thuốc nhỏ đến nhà người mổ lợn ăn một bữa cơm.
Những người buôn bán, lao động này, dùng cách của họ, lặng lẽ góp gió thành bão.
Cứu người anh hùng của họ.
Ta cải trang, vào thành, theo nữ nhân đi vào Thanh Giang Lý, dưới ánh mắt lặng lẽ của mọi người, đẩy cánh cửa mục nát.
Đó là một căn nhà tồi tàn nhỏ.
Nhưng có một chiếc chăn dày được may từ vải vụn của nhiều nhà, vừa nhìn đã biết là bông mới.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/minh-uoc-mot-doi/chuong-13.html.]
Thiếu niên của ta đang yên tĩnh ngủ.
Ta tiến lên, quỳ xuống giường, nắm lấy tay hắn: "Bá Ước, ta đến cứu ngươi đây."
16
Ta một mình một ngựa, ôm Vệ Phong trong lòng, rời khỏi Biện Kinh, khi ra khỏi thành Ông gặp phải mai phục.
Xung quanh là các binh lính giương cung bắn, trong đêm đen như những đốm lửa ma.
Trên tường thành, hiện ra bóng dáng Tư Mã Tam Khuyết.
"Ta đã biết mà!" Tư Mã Tam Khuyết vừa giận vừa hận, "Năm năm qua, ta viết bao nhiêu thư cho nàng, thậm chí đích thân mang trang phục hoàng hậu đến đón nàng, nàng đều không nhìn ta một cái."
"Nhưng vừa bắt được Vệ Phong, nàng đã vội vã đến!"
"Lưu Ninh Hoan, nàng thích hắn đến vậy sao?! Nàng còn nhớ mình là thê tử của ai không?!"
"Ngươi dám vì lý do ngu xuẩn này mà hại hắn?!" Ta nắm chặt cán đao, rồi bất lực buông ra, "Tư Mã Tam Khuyết, nếu ngươi còn nhớ tình cảm xưa, hãy để Vệ Phong đi, để lại một chút m.á.u cho thiên hạ."
"Nàng còn dám cầu xin cho hắn?!"
Ta không nhịn được nữa, nắm một lọn tóc, tay nâng đao!
"Đã như vậy, kết tóc ngày xưa, nay trả lại! Từ nay về sau, ta với ngươi, không còn liên quan gì nữa!"
Gió đêm gấp gáp.
Tóc nhẹ bay.
Ta buông tay, lọn tóc đó liền tan biến trong gió.
"Nàng nói cắt là cắt?!" Mắt Tư Mã Tam Khuyết đỏ hoe, "Nàng nghĩ hôm nay nàng đi được sao?!"
Trên tường thành, từng cây cung đều căng ra.
Ta khinh thường liếc hắn một cái, thản nhiên thúc ngựa tiến lên.
Phía trước chính là cổng thành.
Nơi đó có ánh trăng, càng ngày càng gần.
"Lưu Ninh Hoan!" Giọng Tư Mã Tam Khuyết mang theo chút khóc, "Ta đồng ý với nàng, ta đồng ý với nàng... chỉ cần nàng từ bỏ Vệ Phong quay về bên ta, chúng ta sẽ như trước đây! Những gì đã qua ta không truy cứu!"
Ta mặc áo giáp lên người Vệ Phong, bảo vệ hắn cẩn thận.
"Tư Mã Tam Khuyết, ngươi vẫn không hiểu ta."
"Từ ngày ta trốn khỏi Biện Kinh, ta chỉ có một cách chết, đó là tranh giành thiên hạ, bại trận bị giết!"
"Chứ không phải để sinh cho ngươi một đứa con, c.h.ế.t trong hoàng cung sâu thẳm đó."
"Hôm nay, ngươi có thể lừa ta, làm nhục ta, thậm chí nghiền nát ta, nhưng điều duy nhất ngươi không làm được, là sở hữu ta!"
"Ta vĩnh viễn, vĩnh viễn, không bao giờ làm thê tử ngươi nữa!"
Tư Mã Tam Khuyết nghe xong, ngất đi ngay tại chỗ, trên tường thành hỗn loạn.
Cung thủ bắt đầu b.ắ.n tên.
Mũi tên cắm vào thân thể ta.
Nhưng ta không thấy đau, bảo vệ Vệ Phong trong lòng, phi ngựa trên đại lộ.
Lần nữa, ta không quay đầu mà đi qua cổng thành.
Vệ Phong đang cận kề cái chết, m.á.u nhuộm đầy áo ta.
Nhưng đó là một đêm thật tốt lành.
Giống như đêm nhiều năm trước, khi chúng ta cùng rời Biện Kinh, cũng tốt lành như vậy.
Gió xuân phơi phới, ngựa hăng hái phi nhah.
Chỉ là tầm nhìn của ta bắt đầu mờ dần, tay ta cũng dần mất sức, không thể nắm chắc đao, cũng không thể giữ vững dây cương...
Ta ôm lấy Vệ Phong ngã ngựa, lăn mấy vòng trên đám cỏ.
"Ha ha ha ha ha ha..." Ta ngửa mặt cười lớn, cười ra nước mắt.
Nửa đời làm phi của Tư Mã Tam Khuyết, cuối cùng trở thành Hán Vương.
Ta c.h.ế.t không tiếc!