Minh Chiếu - Chương 6
Cập nhật lúc: 2025-01-16 03:09:06
Lượt xem: 2,338
Tôi cả người run lên, rồi nghe Đào Oánh Oánh nói tiếp: "Mẹ cô đặt tên cho cô là Hứa Minh Chiếu, không phải họ của cha cô, chứng minh là bà ấy yêu cô từ tận đáy lòng.
"Bà ấy hy vọng tương lai của cô sẽ sáng lạn.
"Cô giúp chúng tôi đi."
Đào Oánh Oánh đập đầu mạnh xuống đất, Hứa Minh Chiếu, đã bao lâu rồi tôi không nghe thấy cái tên này?
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Từ sau khi người phụ nữ ấy chết, tôi đã không còn nghe nữa.
Bà ấy từng ôm tôi vào lòng, nhẹ nhàng nói: "Tiện muội, cái tên này không hay đâu, con theo ta họ Hứa, gọi là Hứa Minh Chiếu nhé, tương lai sáng lạn cả đời."
Sau đó tôi đã tự tay bắt bà ấy về như thế nào?
Đó là khi người trong làng đến tìm cha tôi uống rượu, say rượu rồi nhìn tôi vài lần, nói lời say xỉn: "Tiện muội giờ cũng sắp trưởng thành rồi, mẹ nó đẹp như vậy, lớn lên chắc cũng không tệ đâu.
"Ông Lý chúng ta đều là người cùng làng, đến lúc đó Tiện muội đừng đòi giá quá cao nhé."
Tối hôm đó, mẹ tôi như thể đang suy nghĩ về một điều quan trọng.
Cho đến ngày hôm sau, bà kéo tôi lại và nói: "Minh Chiếu, con nghe mẹ nói nhé."
Bà nói cả đời này của bà đã như vậy rồi, nhưng bà nhất định phải để tôi ra khỏi ngọn núi này.
Bà dạy tôi cách tự bảo vệ bản thân, mắt đỏ hoe nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi: "Minh Chiếu, mẹ cũng không muốn làm kẻ xấu, nhưng không còn cách nào, con là con của mẹ, mẹ phải lo cho con.
"Những người khác vốn không thể thoát được, chờ mẹ kiếp sau sẽ chuộc tội."
Tôi khóc nức nở không chịu, mẹ lần đầu tiên tàn nhẫn đánh tôi.
Mẹ tôi đã luyện tập với tôi lần này đến lần khác.
Mẹ nói: "Minh Chiếu, nếu con có cơ hội ra khỏi ngọn núi này, nhớ là đừng quay đầu lại, cứ chạy đi, chạy mãi.
"Nhớ địa chỉ của ông bà ngoại, con đi tìm họ, ông bà ngoại con là nhà giáo, họ sẽ thay mẹ chăm sóc con, con cũng phải thay mẹ chăm sóc họ."
Đào Oánh Oánh nắm lấy gấu quần tôi: "Tôi đã ở nơi giam giữ mẹ của cô, bà ấy đã viết đầy phòng đều là tên của cô.”
"Hứa Minh Chiếu, giúp chúng tôi đi."
Tôi đỡ Đào Oánh Oánh dậy, đợi cha tôi quay lại mới rời đi, khi tôi đi, trên mặt Đào Oánh Oánh vẫn còn dấu vân tay.
Tôi không vừa ý nói với cha tôi: "Cha, cô ấy suýt nữa đụng phải bụng con, đây là con của anh Hướng Dương đấy, nếu có chuyện gì xảy ra, làm sao giải thích với anh ấy đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/minh-chieu/chuong-6.html.]
Khi tôi bước ra ngoài, tôi nghe thấy tiếng khóc thét của Đào Oánh Oánh vọng ra từ trong nhà.
Thời gian trôi qua nhanh, bụng tôi ngày càng lớn, bác sĩ bảo tôi nên đi lại nhiều hơn.
Vì vậy tôi đi dạo hết cả ngôi làng, rồi quấn quít với anh Hướng Dương, đòi anh ta đưa tôi xuống núi.
Tôi lén gọi điện cho cha mẹ Đào Oánh Oánh, đầu dây bên kia lập tức vang lên tiếng khóc, tôi vắn tắt kể lại tình hình, rồi gọi cho một số điện thoại khác.
Giọng người nghe máy có vẻ khá già, tôi không nói gì, chỉ đến khi người kia chuẩn bị cúp máy, tôi mới mở lời: "Ông có quen Hứa Vi không?"
Bên kia lập tức xúc động, giọng run rẩy: "Ai vậy? Cô có phải là người biết tin tức về con gái tôi không?"
Khi thấy tôi không nói gì, người kia lại bật khóc, giọng van xin: "Cầu xin cô, cầu xin cô cho chúng tôi biết tin tức về con gái chúng tôi. Chúng tôi sẽ đưa tiền cho cô, cô muốn bao nhiêu chúng tôi sẽ gom đủ."
Tôi không biết liệu nếu tôi nói thật liệu có nhận được sự yêu mến của họ không?
Chắc là không đâu, vì tôi là nỗi nhục của con gái họ.
Trong khoảng thời gian sau đó, tôi thường xuyên xuống núi.
Người trong làng không có điện thoại, mà tôi lại là người dân bản xứ, sống ở vùng núi từ nhỏ.
Anh Hướng Dương rất yên tâm về tôi, cho đến khi tôi sắp sinh.
Hôm đó tôi rất sợ, những cơn đau quặn thắt bụng khiến tôi cảm thấy như muốn c.h.ế.t đi.
Khi tôi sắp ngất đi, tôi nhớ lại cảnh tượng mà mình từng thấy và cố gắng mở mắt.
May mắn thay, tôi đã sinh con thuận lợi.
Chỉ tiếc là đó là một bé gái.
Nếu là con trai thì tốt rồi, ở ngôi làng này, con trai có thể sống một đời bình yên.
Khi nhìn thấy đứa trẻ, tôi vô cùng mừng rỡ vì quyết định của mình.
Đào Oánh Oánh nói chúng tôi quá yếu ớt, cô ấy muốn liên kết với những người phụ nữ khác bị bắt đến trong làng.
Tôi từ chối cô ấy, tôi không tin ai cả.
Mặc dù anh Hướng Dương không vui vì tôi sinh con gái, nhưng vẫn chuẩn bị làm tiệc đầy tháng, anh nói trong làng đã lâu không có chuyện vui, cần mọi người cùng nhau vui vẻ.
Ngày trước tiệc đầy tháng, tôi mặc đồ thật kín đáo ra khỏi nhà, lên đến nơi cao trên núi mới tìm được tín hiệu để gửi tin nhắn cho gia đình của Đào Oánh Oánh.