MINH CHÂU CHIẾU TA - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-08-28 22:14:55
Lượt xem: 251
4.
"Chỉ là tát cái thôi mà? Đến mức phải kéo cả đại pháo tổ truyền ra để b.ắ.n ta sao."
Cách đó không xa, truy binh chặn ngang con đường trước mặt ta, ta hổn hà hổn hển dừng lại.
"Ngày mai nàng sẽ phải vào cung diện thánh, đến lúc ấy bản vương và nàng sẽ không còn hi vọng gì nữa."
Ta vén váy chạy trối chếc.
"Ngươi đừng giả vờ thâm tình nữa, nếu yêu ta thật, ngươi nỡ dùng đại pháo đuổi sau đuýt ta sao?" Ta vừa chạy vừa mắng, "Ngươi thu hồi đại pháo, ta hứa sẽ không bao giờ làm phi tần của Hoàng thượng."
"Bản vương chưa từng bị ai đánh, để đề phòng sau này cưới về nàng lấy hạ phạm thượng, ẩu đả bổn vương, hôm nay ta phải dạy dỗ nàng cho kỹ."
"Đơn giản thôi, ta để ngươi đánh lại." Ta đột ngột phanh lại, trên mặt không hề sợ hãi tí nào.
Cho đến khi ta nhìn thấy hắn xắn tay áo lên, bắp tay rắn chắc nom có thể tát ta bay đến tận Giang Nam cách đây ngàn dặm.
"Có gì từ từ nói." Ta run rẩy sợ hãi.
Bất chợt, tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, một bàn tay nắm lấy eo ta, ta bay vèo lên không sau đó được kéo vào một lồng n.g.ự.c tỏa ra hương lan nhàn nhạt.
Mùi hương này thật quen thuộc.
"Nắm chắc dây cương." Giọng hắn ấm áp và dễ nghe.
"Đại sư?"
Ta vừa định quay lại nhìn hắn, thì đã bị hắn ôm chặt vào lòng, hắn rút kiếm nhanh nhẹn đánh rơi những thanh phi kiếm bay tới truy đuổi.
Đại sư quả thật là người đa tài, không hổ là người có thể lung lạc được thánh tâm của bệ hạ.
Mãi đến khi đám truy binh đã hoàn toàn mất dạng, đại sư mới từ từ dừng ngựa.
Hắn nhảy xuống ngựa, xoay người định bế ta xuống.
"Ta có thể tự mình xuống được." Ta chưa kịp nói xong, con ngựa hình như bị giật mình, hất văng ta xuống, may mà được hắn đón kịp thời.
Dưới lớp mặt nạ, ánh mắt hắn là tình ý ngọt ngào như mật, ánh mắt chúng ta giao nhau, tiếng tim đập khiến thời gian như ngưng đọng trong giây phút ấy.
“Tiểu thư bị thương rồi.” Hắn lo lắng muốn giúp ta xử lý vết m.á.u trên váy.
“Hả?” Ta nhìn sang cánh tay đang rỉ m.á.u của hắn, “Hình như là m.á.u của đại sư đấy, không đau hả?”
“Giải được kiếp nạn hôm nay của tiểu thư là được rồi.” Hắn hoàn toàn không để ý đến vết thương của bản thân.
“Đa tạ đại sư.” Ta lập tức móc hầu bao ra, “Ngươi ra ngoài giải nạn thu phí thế nào? Trước giờ chưa nghe nói ngươi có nghiệp vụ này.”
“Ta không làm vì tiền.” Ánh mắt hắn như dòng nước ngày xuân tháng ba, khiến ta chìm đắm ở trong đó.
“Vậy vì sao?” Ta tò mò nhìn hắn đăm đăm.
“Vì tiểu thư.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/minh-chau-chieu-ta/chuong-3.html.]
Ta vừa định đáp lời, thì nghe có tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau.
Phụ thân ta đỡ cái eo già, giục ngựa chạy tới.
“Con có bị thương không? Không sao chứ?” Lão cha được người đỡ xuống ngựa.
Ta ngẩn ngơ hồi tưởng lại câu nói vừa rồi:
“E là ta lại gặp nạn nữa rồi.”
Rồi ta tát bốp một cái vào gương non mịn mặt xinh đẹp của mình.
Tất cả chỉ tại gương mặt này quá đẹp, giờ lại vì nó mà trở thành tình địch của Hoàng đế.
5.
Ta cùng phụ thân bàn bạc suốt cả đêm.
Cuối cùng phát hiện An Vương vẫn là lựa chọn tốt nhất của chúng ta.
Hắn và nữ tử xuyên không có chín đứa con ấy, mười một cái đầu cũng không gom đủ một bộ não, rất dễ thao túng.
Chờ ta vào phủ rồi, nếu họ nghe lời, thì để mặc bọn họ ăn sung mặc sướng.
Nếu không nghe lời thì?
Hừ hừ ~
Ta nào phải là thế gia thục nữ yếu đuối, mà là người có tâm cơ và thủ đoạn, sẽ làm bọn họ không bao giờ dám mở miệng ra nói nữa.
—-
Sau khi vào cung, ta ngồi trên chiếc sạp mềm chờ đợi đế vương răn dạy, trong lòng thầm ôn lại lời tỏ tình sẽ nói với An Vương.
Lúc nói "Khi núi chẳng gồ ghề, khi đất trời hóa thành hư vô, thiếp vẫn không dám tuyệt tình với An Vương", thì ta có nên rơi vài giọt lệ không nhỉ?
“Trẫm vốn dĩ cũng định gọi An Vương dự tiệc.” Bệ hạ tùy tiện nhắc đến hắn.
“Thần nữ không chấp nhận ai khác ngoài An Vương.” Ta lập tức bày tỏ sự u mê của mình, tấm chân tình này có trời đất chứng giám.
“Nhưng An Vương lại tự ý dùng đại pháo ở kinh thành, ý đồ mưu phản.” Hắn chống nửa cằm.
“Thần nữ vừa nói như vậy, thực ra chỉ là để xây dựng hình tượng, thu hút sự chú ý của bệ hạ thôi ạ.” Khả năng phản xạ tùy cơ ứng biến này khiến ta không khỏi tự vỗ tay khen mình.
“Ồ, vậy sao?” Hắn nửa tin nửa ngờ nhìn ta, “Nhưng sao trẫm nghe nói, hôm qua nàng và An Vương đã bí mật hẹn hò với nhau.”
“Không thể nào, cả đêm qua thần nữ đều ở nhà nấu canh cho bệ hạ.” Ta sợ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng sau lưng, nụ cười trên mặt gần như đông cứng.
Cung nữ dâng canh lên, lòng ta mới nhẹ nhõm đôi chút.
Nếu không đem kế hoạch của đại sư làm phương án dự phòng, thì chắc có lẽ bây giờ đầu đã không còn trên cổ nữa rồi.
“Canh ngon lắm, vừa ăn đã biết là nàng tự tay nấu.” Hắn phất tay ra hiệu cho cung nữ băng canh sang.
Ta run rẩy uống một ngụm canh, phải dồn hết khí lực toàn thân mới không phun sạch nước canh ra ngoài.