Miêu Phi Họa Quốc - Chương 8. Bạo quân tắm?
Cập nhật lúc: 2024-11-23 20:17:55
Lượt xem: 29
Nhìn gương mặt hốc hác vì mấy ngày không được ngủ ngon của hắn, ta có hơi áy náy.
Thôi, thế thân thì thế thân vậy.
Suy nghĩ nhiều làm gì, dù sao ta cũng sẽ rời đi.
Ta đặc biệt chọn ban đêm để lẻn về, ai ngờ vẫn bị hắn bắt được ——
“Cuối cùng cũng chịu quay lại rồi à?” Giọng Cố Lễ truyền từ phía sau bình phong đến.
Kèm với tiếng nước nho nhỏ.
Ta không để ý đến hắn, suýt không nhịn được, banh mặt tỏ vẻ lạnh lùng chạy thẳng tới đĩa cá khô trên bàn.
Huhu…… Thơm quá!
Quá ngon!!!
Ta vùi đầu ăn cá khô.
Đợi ta ăn no được tám phần rồi, Cố Lễ lại nói: “Nếu ngươi thích ăn, mai lại sai ngự trù làm tiếp —— nhưng mà nếu ngươi lại ăn no căng nữa, trẫm sẽ không giúp ngươi xoa bụng.”
Nhắc tới xoa bụng, ta lại nhớ tới chuyện hắn nghịch lông của ta.
“Meo!”
Ta hung dữ.
Sau đó lưu luyến tha mấy con cá khô còn sót lại về ổ, móng vuốt theo bản năng đào đào muốn chôn chúng nó xuống.
Sau bình phong lại truyền đến tiếng cười trầm thấp của người nào đó.
Cười cái gì mà cười!
Ta hung hăng quay đầu lại trừng mắt với hắn, nhưng vừa quay đầu lại liền ngây người.
Cái ổ xa hoa của ta được Cố Lễ đặt trên chiếc bàn nhỏ cạnh giường của hắn —— tuy rằng ta cũng không ngủ ở đây bao giờ.
Nhưng vị trí này vừa lúc nhìn thấy được cảnh tượng phía sau bình phong.
Lúc này ta mới phát hiện……
Cố Lễ vậy mà đang tắm!
Há…… Cố Lễ bị sao vậy? Tự nhiên lại chạy đến phòng ngủ để tắm?
Chẳng phải hoàng đế có chỗ tắm riêng sao?
Ta há hốc mồm, nhịn không được khẽ kêu meo meo liếc qua.
Dáng người này…… cũng khá tốt hihi!
Tai ta bắt đầu nóng lên, nhịn không được run run đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mieu-phi-hoa-quoc/chuong-8-bao-quan-tam.html.]
Đáng ghét.
Tên phàm nhân này đang câu dẫn bổn mèo!
“Tắm cùng nhé?” Cố Lễ lười biếng dựa vào thành bồn, vẫy tay với ta.
Ta giật mình nhảy dựng lên.
Biết ta là cái rồi còn rủ ta tắm cùng!
…… Đồ lưu manh!
Ta hoảng loạn nhảy khỏi bàn, lúng ta lúng túng rời đi.
Mãi cho đến khi Cố Lễ tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ, ta mới quay về, như thường lệ làm một phép an thuần.
Vừa làm xong, Cố Lễ liền bế ta vào lòng, dùng cằm cọ cọ vào đầu ta.
“Ngươi cuối cùng cũng quay về ngủ.” Giọng Cố Lễ có hơi khàn khàn. Phép an thần dần dần có hiệu quả, giọng nói của hắn càng ngày càng nhẹ.
Ta rầm rì một tiếng, tùy ý cho hắn vuốt ve lông của mình, bên tai nghe tiếng hít thở của hắn dần trở nên đều đặn.
Nhưng mà được hắn ôm vào trong lòng, ta lại không nhịn được nhớ tới cảnh tượng vừa rồi.
Ta đỏ tai, chui đầu vào lòng Cố Lễ.
Sau này ta mới biết, do Cố Lễ sợ ta nhân lúc hắn không có ở đó mà ăn vụng cá khô nên thời gian qua hắn chuyển hẳn sang tắm ở tẩm cung.
Ta: “……”
Ta mà là con mèo như vậy à!
Ta tức giận cắn một miếng cá khô.
Cố Lễ sai người làm cho ta một cái chuông nhỏ. Tiếng chuông trong trẻo, không hề chói tai, nhìn rất đẹp.
Vì món quà này, ta quyết định tha thứ cho hắn.
Ta đeo chiếc chuông nhỏ có khắc hoa văn phức tạp của hoàng gia, kiêu hãnh bước khắp các ngõ hẻm trong cung, thỉnh thoảng còn đến Kim Loan Điện —— nơi mà văn võ bá quan thượng triều để hóng hớt…… à không để hóng tin tức của cha.
Biết đâu mèo mù vớ phải cá rán thì sao?
Ta nhàm chán gảy gảy chuông trong lúc chờ văn võ bá quan hạ triều.
Đợi mãi đám quan lại mới hạ triều nối đuôi nhau đi ra, ta vội vàng ngồi xổm xuống, nhìn chăm chú từng người.
Nhưng đáng tiếc vẫn không thấy ai trông giống cha.
Thay vào đó ta bị bạo quân bắt gặp, còn tưởng ta đặc biệt đến đây để đợi hắn, trên mặt hắn hiện lên một nụ cười vô cùng rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Ta bị nụ cười kia làm cho tim đập chậm mất nửa nhịp, mất tự nhiên quay đầu đi.
Vốn dĩ ta định ngồi ở đây mấy ngày thôi, mà thấy phàm nhân này vui vẻ như vậy…… bổn mèo lại đến thêm mấy ngày nữa vậy.