Miêu Phi Họa Quốc - Chương 4. Bạch Nguyệt Quang đến rồi
Cập nhật lúc: 2024-11-23 20:12:00
Lượt xem: 61
“Tổ tông của thần, đây là ngọc ấn đấy!” Tiểu Thuận Tử sợ tới mức khiếp cả vía, muốn ngăn cản nhưng không dám, chỉ có thể cẩn thận lấy lòng ta: “Có muốn ăn cá khô không? Ngự Thiện Phòng mới làm món cá khô mới, nô tài đưa ngài đi ăn được không?”
Ta giả vờ như không nghe thấy, cũng không ngẩng đầu lên, chỉ giơ móng vuốt lên, thử đẩy nhẹ một cái……
Không nhúc nhích.
Hừ, thứ đồ chơi này khá là nặng.
Ta lại cẩn thận đẩy thêm cái nữa.
Cục ngọc hơi xịch một chút.
Ta hưng phấn đến mức cái đuôi lắc qua lắc lại, cúi người xuống tiếp tục nỗ lực ——
Sau gáy đột nhiên bị nắm lấy, cả mèo bị bạo quân nhấc lên.
Ta rụt cổ, vô tội ôm lấy cái đuôi.
Đáng ghét……
Bổn mèo bị phong ấn mất rồi!
Ta không dám tái phạm nữa, sau khi được bảo quân thả ra thì nhảy khỏi bàn.
Không còn cách nào, tên bạo quân này nhạy bén vô cùng, ta rõ ràng đã giả vờ tốt lắm rồi nhưng bạo quân vẫn nghi ngờ ta hiểu được tiếng người.
May là ta kịp thời giả ngu mới không bị nhận ra, hắn còn khen ta thông minh như chó.
…… Bà nhà ngươi.
Bà đây đường đường là yêu quý tộc, lại bị hắn gọi là chó!
Ta quen thuộc chạy về cái bàn cào của mình, bực bội cào thật mạnh. Đợi ta hít đủ năng lượng tím, thành công biến thành người rồi, ta lập tức sẽ lẻn đi kiếm hai đấng sinh thành không đáng tin cậy kia của mình!
Nhưng không hiểu sao cho dù ta hít nhiều năng lượng tím như vậy, ta vẫn chậm chạp không thể hóa thành người, vẫn cứ mắc kẹt ở kỳ bình cảnh.
Chớp mắt một cái, ta đã ngây người ở trong cung ba tháng.
Ba tháng qua, cuộc sống của ta trôi qua êm đềm, tuy nhiên việc tìm cha mẹ vẫn không có tiến triển gì.
Bạo quân càng ngày càng quản chặt ta, không chỉ không cho ta ra khỏi cung, còn phái mấy tên ám vệ xuất quỷ nhập thần theo dõi ta.
Ta bỗng nhớ tới cha ta từng nói ông nội ta là quan, vì thế ngày nào ta cũng chạy đến Ngự Thư Phòng, ngồi xổm trên bàn nhìn trộm tấu chương ý đồ tìm kiếm dấu vết cha ta để lại……
Nhưng mà cha còn chưa tìm được thì bạch nguyệt quang của bạo quân đã về rồi.
Ngày bạch nguyệt quang tiến cung vô cùng hoành tráng, phô trương.
Thái Hậu thậm chí còn sai riêng một chiếc kiệu đến đón nàng ta. Mấy người khiêng kiệu không biết còn tưởng rằng mình đang đón hoàng hậu đấy.
“Lễ ca ca……” Bạch nguyệt quang mặc một bộ váy trắng tinh, mềm mại không xương, trông rất đáng thương.
Ta nằm trên đùi bạo quân Cố Lễ, ngoắc chân nghiêm túc l.i.ế.m lông, thỉnh thoảng liếc nhìn vị hoàng hậu nương nương tương lai trong truyền thuyết.
Hà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mieu-phi-hoa-quoc/chuong-4-bach-nguyet-quang-den-roi.html.]
Ta l.i.ế.m xong một chân, chuyển sang cái chân khác.
Cái bộ dáng vừa quyến rũ vừa không mất đi vẻ ngây thơ này chỉ kém hơn A Tô một chút xíu.
“Sao vậy, đẹp lắm à?” Cố Lễ không để ý đến bạch nguyệt quang, cười xoa đầu ta, “Trước đây lúc ngươi l.i.ế.m lông tập trung lắm mà? Sao hôm nay lại lơ đãng vậy?”
Bạch nguyệt quang bị Cố Lễ lơ vốn đang ấm ức, nghe hắn nói vậy thì hai mắt sáng lên.
Nàng ta chắc cũng nghe nói về ta rồi nên lập tức trìu mến nhìn ta.
“Lễ ca ca, đây là mèo ca ca nuôi sao? Thật là đáng yêu quá đi, không ngờ Lễ ca ca lại thích giống mèo này đến vậy.” Bạch nguyệt quang nâng bàn tay trắng nõn lên, vén cọng tóc bên tai, mỉm cười dịu dàng nói: “Mà giống mèo này hiếm thật đấy, Uyển Nhi còn nhớ lúc nhỏ Lễ ca ca có nuôi một con y đúc còn này, đáng tiếc là con mèo kia chưa được hai ngày đã chạy mất……”
Ta lập tức vểnh tai lên ngay.
Hả hả hả?
Trước đây bạo quân từng nuôi một con mèo rồi??
Còn giống ta y như đúc????
Cốt truyện yêu hận tình thù mà A Tô đi nhân gian về kể cho ta nghe hiện lên trong đầu.
Đây chính là ….. thế thân mà A Tô nói đúng không?
Bổn mèo là thế thân?!
Bổn mèo là con mèo yêu cao quý như vậy, vậy mà lại là thế thân cho con mèo bình thường??!
Ta khó tin trợn mắt nhìn, chân cũng không l.i.ế.m nữa, quay đầu lại nhìn Cố Lễ.
Cố Lễ hơi ngạc nhiên nhìn ta, nhưng…… không hề phản bác lời nói của bạch nguyệt quang.
“Meo!!!”
Ta cong người hét vào mặt Cố Lễ, biến mất không bóng dáng.
“Cục Lông Nhỏ!”
(Mao đoàn nhi: cục lông nhỏ, gọi như này thấy cuti sao á)
Đằng sau vang lên tiếng Cố Lễ gọi.
Em gái ngươi, ngươi mới là cục lông á!
Ta phớt lờ hắn, ra khỏi tẩm cung, chạy thẳng về hướng ngoài cung.
Hứ, không hóa thành người thì không hóa thành người, bây giờ bản lĩnh làm nũng của ta đây là tuyệt đối vô song. Dù không biết đi săn thì…… ra ngoài cung cũng không bị đói chết!
Ta muốn đi tìm cha mẹ ta!
Cút bà ngươi đi Cố Lễ!
Đi tìm con mèo khác làm thế thân đi!