Miêu Phi Họa Quốc - Chương 12. Bảo vệ
Cập nhật lúc: 2024-11-23 13:27:28
Lượt xem: 25
Ta có thói ở sạch, lông mà dính bẩn một chút liền phải l.i.ế.m cho sạch sẽ. Nhưng ta vừa mới vươn đầu lưỡi ra liền dừng lại.
…… Đây là m áu người.
Mẹ ta nói yêu quái uống m áu người vào sẽ bị nghiện.
Ta sợ tới mức rụt lưỡi lại.
Cố Lễ cười khẽ một tiếng, lấy khăn tay ra, làm ướt rồi nhẹ nhàng lau lên lông của ta.
“Đừng có chạy lung tung đấy, ở đây đợi trẫm.” Có lẽ nhớ tới chuyện lần trước ta “bị dọa” chạy lung tung, Cố Lễ đang định đưa ta vào long sàn thì khựng lại, sau đó đơn giản nhét thẳng ta vào trong ngực.
“Đừng sợ.”
Bên ngoài ánh lửa đã cháy đến tận trời, tiếng la, tiếng thét chói tai nối liền không dứt, vậy mà Cố Lễ vẫn không hề hoảng sợ, thậm chí còn nhẹ nhàng an ủi ta.
Nhịp tim của ta hình như lỡ mất nửa nhịp.
Bên tai toàn tiếng tim đập thình thịch, tiếng sau mạnh hơn tiếng trước.
Cố Lễ ôm lấy ta, đẩy cửa ra ngoài.
Ám vệ của hắn đang đánh nhau với những Ngự Lâm Quân làm phản. Cố Lễ vung kiếm, cứ bước một bước gi ết một người, nhanh chóng dẫn ta ra khỏi vòng vây, sau đó mũi chân điểm một cái, dùng khinh công rời đi.
Nhưng những tên Ngự Lâm Quân vẫn đuổi sát theo sau, không có khinh công thì chạy theo dưới đất, thậm chí không biết từ đâu nhảy ra một đám cung thủ, tên b.ắ.n đến như mưa.
“Meo!”
Cẩn thận phía sau!
Cố Lễ rõ ràng không hề quay đầu, giống như là sau lưng có mắt, ôm ta tránh đi.
Ta ghé vào vai hắn giúp hắn để ý xung quanh, đột nhiên có một mũi tên b.ắ.n chệch đi, nhắm thẳng vào chỗ ta!
Lúc phát hiện ra thì đã trễ, mũi tên đã đến trước mặt rồi.
“Phập!”
Tiếng mũi tên xuyên thẳng vào da thịt vang lên.
Trong lúc khẩn cấp, Cố Lễ đã kịp thời xoay người dùng chính thân mình để cản lại, mũi tên đ.â.m vào bả vai hắn.
Cố Lễ rên lên.
Nước mắt ta lập tức rơi xuống.
“Mèo cũng biết khóc à?” Cố Lễ thở hổn hển, giọng nói có chút yếu ớt, nhưng vẫn trêu chọc ta: “Khóc cái gì, trẫm không ch ết được đâu.”
Cố Lễ có vẻ như đã sớm có chuẩn bị.
Ngự Lâm Quân phản bội hắn chỉ có một bộ phận thôi, bộ phận còn lại đã nhanh chóng tiến lên cùng ám vệ đánh gi ết Ngự Lâm Quân phản bội.
Nhưng mà Cố Lễ và ám vệ đều bị khống chế, một mình hắn ôm lấy ta, trong nháy mắt m.á.u đã chảy ướt nửa người. Nhìn truy binh đang đuổi sát theo sau, Cố Lễ cắn chặt răng “Cục Lông Nhỏ…… Ngươi mau chạy đi”
“Thông minh một chút, chạy đến nơi nào không người ấy……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mieu-phi-hoa-quoc/chuong-12-bao-ve.html.]
Ngươi vừa mới bảo ta ngoan ngoãn một chút.
Giờ lại bảo ta đi?
Ta tức giận đến mức muốn cắn hắn một cái, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm hạ miệng. Rốt cuộc nếu không có ta thì hắn sẽ không bị thương……
Ta vừa hút năng lượng tím trên người hắn, vừa dùng pháp thuật làm chậm bước chân mấy người đó. Thậm chí còn tạo một bức tường pháp thuật đơn giản, vây bọn họ vào trong.
Rất nhanh phía sau đã không còn truy binh nữa.
“Ngươi đi mau.” Cố Lễ không còn sức nữa, tựa vào một góc cung điện, thở dốc: “Trẫm không chắc có thể bảo vệ ngươi…… quá nguy hiểm. Trẫm biết ngươi luôn muốn rời khỏi hoàng cung…… muốn đi thì nhân lúc này đi đi. Đợi lát nữa phản quân…… đuổi kịp, ngươi muốn đi cũng không được……”
“Sao ngươi nói nhiều thế! Xem ra vết thương cũng không nghiêm trọng lắm!” Ta tức giận nói.
Cố lễ hơi trợn mắt nhìn ta.
Ta cắn tay áo hắn, âm thầm dùng thêm pháp lực kéo hắn tới cung điện gần đó.
Ta đã để ý cái cung điện bỏ hoang bên cạnh chính là nơi ta trốn mưa gặp được hắc y nhân kia!
Cái gọi là nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất……
Trốn trong cung điện này chắc là đủ an toàn!
Ta vừa dùng pháp thuật lau vết m.á.u trên đường, vừa kéo lấy Cố Lễ.
Kết quả lỡ tay phóng ra nhiều pháp thuật quá……
“Bùm!”
Một tia sáng xuất hiện, ta ngồi bệt trên đất ngơ ngác nhìn bàn tay trắng nõn trước mặt.
“???”
Ta hóa người được rồi??!
“Cục, Cục Lông Nhỏ……” Cố Lễ kinh ngạc nhìn ta, lỗ tai đỏ bừng, giống như có gì muốn nói.
Ta trực tiếp khiêng Cố Lễ lên, trốn vào trong cung điện bỏ hoang, chạy thẳng đến cái giếng trong trí nhớ, sau đó mang theo Cố Lễ nhảy xuống.
“Bổn mèo tên Miểu Miểu —— Khương Miểu Miểu!” Ta làm một pháp quyết che lại miệng giếng.
“Còn gọi ta là cục lông nữa, cẩn thận bổn mèo cào ngươi!”
Cái giếng này cũng không được gọi là quá lớn, đủ cho hai người trưởng thành đứng ở trong. Mà nói lớn thì cũng không phải lớn, tuy đủ cho hai người đứng nhưng phải đứng sát vào nhau mới được, không một kẽ hở ——
Cánh tay Cố Lễ vòng qua eo ta, cả mèo, à không, cả người ta tựa như rúc hẳn vào trong lòng hắn.
Cố Lễ cứng đờ người, trên mặt đỏ bừng “Khụ, được rồi, nhưng mà Miểu Miểu…… Ngươi không mặc quần áo.”
Dứt lời thì nhanh chóng cởi áo ngoài của mình ra khoác lên người ta.
Ta: “……”
Dù sao cũng là lần đầu tiên làm người, chưa được quen lắm.