MÈO MẢ GÀ ĐỒNG - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-09-22 14:21:20
Lượt xem: 924
"Ai nói không phải chứ, lúc đầu là mẹ tôi thuyết phục tôi nhận nuôi Tiểu Ngạn, tôi không đồng ý nhưng mẹ tôi luôn thiên vị, cho dù Tiểu Bắc có phóng hỏa g.i.ế.c người thì bà cũng cho là đúng, đừng nói là chỉ ngoại tình thôi, tôi đã quen rồi.”
"Xem ra cô cũng chẳng dễ dàng gì, Thẩm Nam, cô thật sự có thể giúp em trai của tôi lấy được tiền sao?"
Tôi mỉm cười, quả nhiên đã cắn câu.
10
"Hai người họ đã kết hôn nhiều năm như vậy, Tiểu Bắc đã kiếm rất nhiều tiền cho gia đình nhưng Trương Lâm cũng không nhàn rỗi, mọi việc trong nhà không phải đều là cậu ta làm sao? Lại còn chăm sóc cho Tiểu Ngạn tốt như thế, những điều này trong lòng tôi đều biết cả.”
"Ai nói không phải vậy? Những năm nay em trai tôi vừa làm bố vừa làm mẹ, nuôi nấng Tiểu Ngạn lớn lên nhưng cuối cùng lại không phải con ruột của mình, đổi lại là ai cũng sẽ tức giận."
“Tôi hiểu, Trương Lâm thực sự quá hiền lành, mặc dù hai người gây ầm ĩ đến thế này nhưng cậu ta vẫn không muốn làm tổn thương đứa nhỏ, thật ra tôi nghĩ Tiểu Ngạn cũng đã lớn rồi, trong chuyện này nó có quyền biết bố mình là ai, chị Thiến, chị nói có đúng không?”
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
Trương Thiến là một người thông minh đã nhanh chóng hiểu được ý nghĩa trong lời nói của tôi: "Ồ, tôi hiểu rồi."
"Chị Thiến, tôi chưa nói gì đâu nhé!"
"Cô yên tâm đi, hôm nay chúng ta không nói chuyện gì cả, mọi chuyện đều là chủ ý của riêng tôi."
Thẩm Bắc, mày cũng đừng trách tao, mày ngấm ngầm mưu toan chồng tao, tài sản của tao, vậy thì tao chỉ có thể tính kế con trai mày.
Trương Thiến không làm gì cả, chỉ dẫn vài người cứ đợi đến thời điểm tan học thì đến cổng trường của Tiểu Ngạn chặn nhiều lần.
Trương Thiến lại là người có giọng nói to nên tầm khoảng gần một tuần sau, cả trường đều biết Tiểu Ngạn có người mẹ đi ngoại tình, còn biết nó là một đứa con hoang không có bố.
Tiểu Ngạn không chịu được những lời bàn tán nên không chịu đi học.
Quả nhiên Thẩm Bắc lo lắng vội vàng về nhà tìm chúng tôi bàn bạc.
Tôi giả vờ khuyên bảo: “Tiểu Bắc à, chuyện đã đến nước này rồi, để tốt cho Tiểu Ngạn, em nên ly hôn càng sớm càng tốt! Tài sản mất thì mất vậy, chứ cứ tiếp tục ầm ĩ như này, em chịu nổi nhưng Tiểu Ngạn chịu không nổi."
Thẩm Bắc khóc sướt mướt, mẹ tôi đau lòng an ủi vỗ về cô ta còn tôi thì đứng bên lạnh lùng nhìn.
Cô vẫn còn mặt mũi để khóc, yên tâm đi, sau này cô còn nhiều thời gian để khóc lắm!
Thẩm Bắc cuối cùng cũng nghe theo lời khuyên của tôi, đến thương lượng với Trương Lâm, cô ta đồng ý tay trắng ra khỏi nhà, nhà và xe đều cho Trương Lâm, đồng thời bồi thường năm mươi vạn tệ thiệt hại tinh thần cho anh ta, hai người ký đơn ly hôn.
11
Sau khi ly hôn, Thẩm Bắc không có nơi nào để đi nên dẫn Tiểu Ngạn về nhà ngoại.
"Tiểu Bắc, nếu chuyện này trường Tiểu Ngạn đã biết hết rồi, chị nghĩ nó sẽ khó mà tiếp tục ở lại đó học, hay là chúng ta chuyển trường khác cho nó?"
"Chị có một người bạn là trưởng phòng giáo vụ Minh Trình, nếu em đồng ý, chị có thể nhờ cô ấy giúp đỡ!"
“Trường trung học Minh Trình?” Quả nhiên Thẩm Bắc rất vui!
Kiếp trước Thẩm Bắc cũng xin tôi giúp Tiểu Ngạn chuyển đến Minh Trình, nói rằng Minh Trình có nhiều con cháu nhà quan chức cấp cao và giàu có, Tiểu Ngạn đi học ở đó sẽ vào được giới thượng lưu, tôi đã đồng ý.
Nhưng nề nếp trong Minh Trình không được tốt, sau khi Tiểu Ngạn chuyển trường, rất nhanh đã kết thân với một nhóm học sinh côn đồ và trở nên hư hỏng. Tôi đã phải làm rất nhiều việc ở bên trong mới có thể giúp nó không bị đuổi học.
Lần này tôi sẽ không giúp nó nữa.
Thẩm Bắc, ly hôn chỉ là bước đầu tiên, bây giờ hãy chuẩn bị tốt để nghênh đón sự báo thù của tao đi!
Tao, nhất định sẽ khiến cho hai mẹ con chúng mày mất hết tất cả.
Có sự giúp đỡ của tôi, Tiểu Ngạn thuận lợi chuyển đến Minh Trình học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/meo-ma-ga-dong/chuong-4.html.]
Hơn mười ngày sau là sinh nhật của Tiểu Ngạn, mẹ tôi bảo tôi đưa nó đi trung tâm Thương mại.
Trong lòng tôi thầm cười lạnh, sinh nhật của con gái tôi mẹ chưa từng nhớ đến nhưng lại nhớ rõ ràng ngày sinh nhật của cháu trai bà.
Chỉ mới hai tuần không gặp, Tiểu Ngạn đã trở nên trầm lặng hơn nhiều, ánh mắt cũng không còn sáng như sao nữa.
"Tiểu Ngạn, sao con không vui? Con đừng trách mẹ con, mẹ con làm như vậy nhất định có lý do của riêng mình. Đúng rồi, con đã thích ứng được với trường học mới chưa?"
Khóe môi Tiểu Ngạn hơi động đậy, như đang kìm nén điều gì đó.
Minh Trình là một trường học dành cho tầng lớp quý tộc có tiếng, gia đình học sinh không giàu thì sang, tuy tỷ lệ đậu lên lớp khá cao nhưng nề nếp giáo viên lại rất kém, phụ huynh muốn con mình sống thoải mái ở trường thì đều phải tặng quà.
Với tình hình hiện tại của Thẩm Bắc, chắc rằng chẳng có sức mà lo lót giáo viên cho nó, cho nên có lẽ ở trường Tiểu Ngạn sẽ bị đối xử không tốt.
Ngoài ra, tôi còn cố tình nói với bạn tôi cho Tiểu Ngạn đến lớp có nhiều học sinh quậy phá nhất.
Tôi cũng cố ý tiết lộ rằng Tiểu Ngạn không thể tiếp tục học ở trường cũ được, phải chuyển sang trường khác vì mẹ nó ngoại tình dẫn đến ly hôn.
Vì vậy trong nửa tháng qua, nó bị dày vò đến rất khổ sở.
Đồ tiểu vô ơn à, bây giờ đã biết mùi vị bị người ta bắt nạt rồi nhỉ!
12
"Hôm nay là sinh nhật của con, dì hai đặc biệt đưa con tới đây, thích cái gì cứ nói với dì, dì sẽ mua cho con."
Chúng tôi đi ngang qua một cửa hàng máy tính, nó đứng bên ngoài một lúc lâu.
Tôi nhớ ra kiếp trước Tiểu Ngạn nghiện chơi game trực tuyến, thậm chí còn trốn học để đến quán net.
Sau khi tôi nhận nuôi nó, vì để giúp nó thoát khỏi chứng nghiện chơi game, hàng ngày tôi đến trường đón nó, buổi tối thì làm bài tập về nhà cùng nó.
Tôi không biết đã phải tốn bao nhiêu công sức mới khiến nó thay đổi và còn thi đậu vào một trường đại học danh tiếng.
Chỉ là lòng chân thành của tôi đã cho chó ăn, hai mẹ con này bẩm sinh là những kẻ vô ơn.
Kiếp này tao sẽ không ngăn cản mày chơi game nữa, mày muốn trở thành một kẻ thối nát thì cứ thối nát đến cùng đi.
"Tiểu Ngạn, con muốn mua máy tính à?"
Nó do dự một lát: “Không, con chỉ xem thôi.”
"Vào đi, hôm nay là sinh nhật của con, dì sẽ tặng con một cái, mấy đứa trẻ bằng tuổi con, có đứa nào không có máy tính đâu."
Cuối cùng tôi đã chọn cho nó một chiếc máy tính chơi game siêu sang.
"Cảm ơn dì, dì đối xử với con tốt quá."
Tôi mỉm cười, nếu bỏ ra mấy vạn tệ có thể hủy hoại mày thì hà cớ gì tao không làm.
Trước khi đi, tôi nhét một xấp tiền mặt vào túi nó: “Tiểu Ngạn, ba nghìn tệ này là dì cho con, con không cần nói với mẹ đâu.”
"Dì hai, con không thể lấy được."
"Ôi, mẹ con giờ đã ly hôn, cũng không có tiền, các bạn học ở bên Minh Trình chi tiêu nhiều lại thích so sánh nhau, dì không muốn con bị họ coi thường."
Tiểu Ngạn chỉ do dự một lúc rồi nhận lấy.