MÈO MẢ GÀ ĐỒNG - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-09-22 14:19:52
Lượt xem: 849
01
"Nam Nam, em gái con muốn ly hôn, mẹ hy vọng con có thể nhận nuôi cháu trai Tiểu Ngạn."
Kiếp trước mẹ cũng nói với tôi những lời y như vậy, tôi mềm lòng nên đồng ý.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ bà đã biết tình hình thực tế từ lâu rồi.
Tôi cười: “Mẹ à, nếu Tiểu Bắc bận quá thì con có thể giúp nhưng nhận nuôi thì bỏ qua nha?”
Mẹ không ngờ rằng tôi luôn hiếu thảo nay lại từ chối lời đề nghị của bà.
"Nam Nam, con đừng suy nghĩ nhiều, Tiểu Bắc thật lòng hy vọng con có thể nhận nuôi Tiểu Ngạn, Tiểu Ngạn cũng rất thích con."
Tôi nhìn đứa nhỏ đang chơi ngoài sân, trông nó thật hồn nhiên vô hại.
Kiếp trước tôi chính là bị vẻ ngoài trong sáng này của nó đánh lừa, tưởng rằng nó thật sự không hiểu gì cả.
"Mẹ, con làm vậy vì muốn tốt cho Tiểu Bắc, nếu con thật sự nhận nuôi Tiểu Ngạn, người thân bạn bè sẽ nói gì về con bé? Họ sẽ nói đến cả con trai ruột nó cũng có thể bỏ rơi, không xứng làm người, chắc hẳn mẹ cũng không muốn Tiểu Bắc bị người ta chửi mắng sau lưng đâu nhỉ?"
Mẹ không ngờ tôi lại đẩy vấn đề khó cho bà nên hơi lúng túng.
Buổi tối, Tần Chính trở về, tôi biết anh ta đặc biệt trở về để thuyết phục tôi.
"Nam Nam, anh tưởng em sẽ đồng ý nhận nuôi Tiểu Ngạn."
Anh đương nhiên hy vọng tôi đồng ý, bởi vì đó là con ruột của anh mà, sao nào, khiến anh thất vọng rồi?
(Đứa nào ăn cắp truyện của bà dà này thì xứng bị ẻ chảy suốt đời he)
"Lão Tần, chúng ta có con gái ruột của mình, sao phải làm những chuyện tốn công vô ích này."
"Sao lại là tốn công vô ích? Sau này Tiểu Ngạn cũng có thể báo hiếu chúng ta lúc về già mà!"
"Em có con gái mình báo hiếu rồi, không cần người khác, em nhận nuôi Tiểu Ngạn, người khác tưởng rằng chúng ta muốn có con trai đến phát điên, ngay cả cháu trai cũng muốn cướp về nuôi, sau này chúng ta còn có thể làm người hay không?"
Tần Chính lúng túng cười nói: “Cũng đúng, vẫn là Nam Nam em suy nghĩ chu đáo.”
Tôi nhìn người đàn ông đạo đức giả trước mặt này trong lòng cảm thấy vô cùng ghê tởm.
Tần Chính, anh muốn cho đứa con hoang của anh một danh phận, sao tôi có thể để anh như ý được?
Lúc này Thẩm Bắc còn chưa chính thức ly hôn, chắc hẳn chồng cô ta còn chưa biết mình đã bị cắm sừng mười mấy năm.
Không phải cô muốn ly hôn sao? Yên tâm, tôi nhất định sẽ cho cô được như ý nhưng lần này cô không c.h.ế.t thì cũng phải bị lột một lớp da.
02
"Chị, sao chị lại đến đây?"
Trương Lâm có vẻ bất ngờ khi thấy tôi đến.
"Chuyện giữa em và Tiểu Bắc chị đã biết cả rồi, chị hy vọng các em có thể xử lý tốt, đừng ảnh hưởng đến đứa nhỏ."
“Chị, thật ra em không muốn ly hôn nhưng tính cách của em gái chị, chị biết rồi đó.”
"Phụ nữ ấy mà, dỗ dành một chút là xong thôi, đúng rồi, chị có mang một ít bánh ngọt đến, buổi tối cho Tiểu Ngạn ăn."
Tần Chính và Tần Tình con gái tôi đều bị dị ứng với đậu phộng, ngược lại chưa bao giờ nghe nói Tiểu Ngạn bị dị ứng với đậu phộng nhưng nếu là con hoang của Tần Chính thì có lẽ cũng không thoát được.
Tiểu Ngạn ơi Tiểu Ngạn, mày đừng trách tao tàn nhẫn, là mẹ mày có lỗi với tao trước.
Tôi cố tình chọn lúc Thẩm Bắc đi công tác, chính là vì không để cô ta có cơ hội chối cãi.
Quả nhiên, trước giờ ăn tối, tôi nhận được điện thoại của Trương Lâm.
"Chị, bánh ngọt chiều nay chị cho gì vào vậy? Sao mà Tiểu Ngạn ăn xong lại nổi mẩn đỏ khắp người? Hiện giờ đang phải ở bệnh viện."
Kịch hay sắp bắt đầu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/meo-ma-ga-dong/chuong-1.html.]
Tôi lập tức chạy đến bệnh viện, Trương Lâm đang đứng trước giường bệnh, nhìn thấy tôi cậu ta tỏ vẻ không vui.
Tên tiểu vô ơn tiêm xong thuốc đã ngủ thiếp đi, trên mặt vẫn còn những vết mẩn đỏ chưa lặn hết, trông rất đáng sợ.
Xem ra tôi đã đoán đúng rồi.
"Trương Lâm, bánh ngọt là do chị tự làm, tất cả nguyên liệu đều tươi mới, sao Tiểu Ngạn lại bị phát ban chứ?"
"Làm sao em biết? Buổi tối Tiểu Ngạn chỉ ăn bánh ngọt, không ăn gì khác."
Đúng lúc bác sĩ tới đưa báo cáo: "Bệnh nhân bị dị ứng đậu phộng dẫn tới nổi mẩn đỏ, đừng lo lắng, chúng tôi đã tiêm thuốc chống dị ứng rồi."
"Dị ứng đậu phộng? Đúng là chị đã cho bơ đậu phộng vào, Trương Lâm, sao em không nói với chị, Tiểu Ngạn bị dị ứng đậu phộng?"
"Em cũng không biết Tiểu Ngạn bị dị ứng với đậu phộng!"
"Em làm bố kiểu gì thế? Dị ứng đậu phộng là bệnh di truyền trong gia đình, Tiểu Ngạn mắc bệnh này thì chắc chắn em cũng có, chẳng lẽ bao nhiêu năm qua em chưa bao giờ ăn đậu phộng à?"
Trương Lâm nhìn sang bác sĩ ở bên cạnh muốn xác nhận.
"Đúng vậy, thường thì dị ứng đậu phộng đều là di truyền, mọi người hãy để ý đừng ăn đậu phộng hoặc các sản phẩm từ đậu phộng."
Nghe bác sĩ giải thích xong, Trương Lâm nhìn chằm chằm tên tiểu vô ơn trên giường bệnh.
Đồ ngốc, tôi đã đưa bằng chứng đến trước mặt cậu rồi, nếu cậu còn không hành động, vậy cũng chẳng trách bị cắm sừng nhiều năm như vậy.
03
Quả nhiên, Trương Lâm không phụ sự mong đợi, bí mật tìm người làm xét nghiệm ADN.
Một tuần sau, Thẩm Bắc đi công tác trở về, Trương Lâm ở trước mặt chúng tôi chất vấn Thẩm Bắc.
"Thẩm Bắc, cô giỏi lắm, thế mà lại lừa dối tôi, Tiểu Ngạn vốn không phải là con trai tôi."
"Anh đang nói nhảm cái gì vậy? Anh không muốn đưa tiền nuôi dưỡng con thì thôi, không cần phải vu khống tôi."
Hiển nhiên Thẩm Bắc đã chột dạ nhưng cô ta nghĩ may là Trương Lâm không có chứng cứ.
"Đúng thế, Trương Lâm, sao con có thể nói Tiểu Bắc như vậy?"
Lúc này mẹ tôi vẫn chưa biết Trương Lâm đã làm xét nghiệm ADN, muốn làm sáng tỏ cho cô con gái ngoan của bà.
"Tôi vu khống cô ta? Các người hãy xem đây là cái gì?"
Trương Lâm ném một tờ giấy ra, tôi nhanh tay lẹ mắt nhặt lên: “Xét nghiệm ADN…”
Thẩm Bắc bị Trương Lâm ném ra giấy xét nghiệm ADN sợ đến xanh mặt, không còn vẻ hung hăng như trước nữa.
"Tôi nói tại sao cô lại nhất quyết muốn ly hôn với tôi? Thì ra là muốn chung sống với tình nhân của mình."
"Tình nhân cái gì? Trương Lâm, anh đừng có nói khó nghe như vậy!" Tuy Thẩm Bắc vẫn còn cố cãi nhưng giọng điệu lại yếu hơn rất nhiều.
"Không phải tình nhân thì là gì? Cô nói cho tôi biết, bố đẻ của đứa con hoang kia là ai?"
Thẩm Bắc lén lút liếc nhìn Tần Chính nhưng lúc này Tần Chính sao dám nhìn cô ta.
Hừ, đồ chó vô dụng, dám làm không dám nhận.
“Trương Lâm, có chuyện gì từ từ nói.” Tôi cố ý ra mặt khuyên can.
"Từ từ nói? Chị, nếu đổi lại là chị bị cắm sừng nhiều năm như vậy, chị có cam tâm không?"
Tôi liếc nhìn con rùa Tần Chính đang co đầu rụt cổ, đương nhiên không cam tâm.
Mẹ tôi thấy tình hình không ổn bèn đứng ra xoa dịu: “Trương Lâm, nếu hai con đã không thể sống cùng nhau nữa thì xa nhau cũng được, con có điều kiện gì hãy nói ra xem.”
"Mẹ, con bị con gái mẹ cắm sừng mười mấy năm, muốn bồi thường chút tổn thất tinh thần cũng không quá đáng nhỉ! Con không đòi hỏi nhiều, chỉ cần Thẩm Bắc tay trắng ra khỏi nhà là được."