Mèo Không Dễ Chọc - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-07-24 20:12:01
Lượt xem: 123
5.
Bảo vệ và lao công trong tiểu khu này không chào đón chúng tôi, nhưng mà bọn họ lại không có cách nào xử lý chúng tôi. Chúng tôi có thể đào lỗ dưới hàng rào, có thể trèo tường, bọn họ không thể nào ngăn cản được tôi.
Tôi thường lẻn vào tìm Ruth, nhưng không biết có phải là ả cố tình tránh mặt tôi hay không, đã rất lâu rồi tôi không nhìn thấy ả.
Tôi lại gặp một con quái vật xấu xí không có lông. Tôi đã từng nghe nói đến giống mèo này, gọi là mèo không lông Sphynx.
Nhưng nó trông không giống mèo một chút nào, nó có đôi tai to, khuôn mặt hình tam giác, cái đuôi nhỏ và dài, thân hình thì nhăn nheo.
Khi tôi gặp nó, thứ xấu xí đó đang bị một đám mèo nhà bắt nạt.
Cái đám mèo này đã bị con người nuôi thành một lũ ăn hại, khi đánh nhau cũng trông rất buồn cười, xô xô đẩy đẩy, khoa tay múa chân*.
花拳绣腿 [huāquánxiùtuǐ] khoa chân múa tay; phô trương (chỉ múa may tỏ vẻ biết võ, chứ không hề biết võ, làm ra vẻ có năng lực nhưng thật sự bất tài)
Nếu là tôi, chỉ với một móng vuốt là tôi có thể đánh chạy hai tên.
Tôi không thích can thiệp vào chuyện của bọn mèo nhà, bọn chúng rất xa hoa.
Mỗi ngày không phải so sánh với nhau những bộ quần áo sặc sỡ trên người thì là những món đồ chơi ở nhà. Luôn tự cho rằng bản thân có giá trị mấy đồng tiền thì đã cao quý không ai bì nổi, cứ sơ hở là lại thích nói về chuyện huyết thống.
E là bọn chúng còn không biết, khi những con mèo Li Hua cùng hoàng đế phê duyệt tấu chương, bọn chúng vẫn còn là một đám mèo hoang trong rừng.
Bàn về cao quý, có giống mèo nào có thể so sánh với mèo Tabby từng chơi đùa với Ngọc tỷ truyền quốc không?
Tôi đang định rời đi thì con vật xấu xí lại cầu cứu tôi: "Bá Vương, cứu tôi với."
Đúng rồi, tên của tôi là Bá Vương
Tôi là một con mèo hoang không có chủ.
Tôi đã tự đặt cho mình một cái tên: Bá Vương.
6.
Nể tình nó biết uy danh của tôi, tôi đã ra tay cứu nó.
Năm con mèo cặn bã bị tôi đánh đến kêu cha mẹ, bỏ chạy khắp nơi.
Từ đó trở đi, xung quanh tôi có thêm con vật xấu xí này. Tên của nó là Cầu Thịt. Nó quả thật rất xấu xí, nhưng cũng cực kỳ đắt tiền.
Khi nó nói với bọn tôi, nó trị giá 20.000 nhân dân tệ, tôi và bọn đàn em của tôi đều ngạc nhiên đến mức kêu lên meo meo.
Giá trị quan của loài người đã bị biến dạng đến mức này sao? Càng xấu thì lại càng có giá trị.
"Mày đã có giá như vậy, tại sao bọn nó vẫn bắt nạt mày?"
Tôi không thể nói là đã thân thiết với Cầu Thịt, nhưng vẫn cho phép nó chơi cùng bọn tôi.
Có một quy tắc bất thành văn trong giới mèo nhà. Giá trị của con mèo càng cao thì địa vị càng cao. Nếu có ai đó không coa mắt nhìn mà gây rắc rối với những con có giá trị cao hơn mình thì sẽ bị chỉ trích và cô lập.
Không giống như mèo hoang bọn tôi, hoàn toàn là nói chuyện bằng nắm đ.ấ.m của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/meo-khong-de-choc/chuong-2.html.]
Chỉ cần nắm đ.ấ.m của bạn giỏi thì không có tên đàn em nào là không thuần phục được.
"Ruth, tất cả là tại Ruth. Ả nói tôi là kẻ nói dối, rằng tôi căn bản không đáng tiền, còn nói tôi không phải mèo mà chỉ là một con ch.ó ghẻ thôi!"
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Má nó, lại là con ả này nữa.
Ả không chỉ là một con mèo trà xanh mà còn là con mèo vô văn hóa.
Ngay cả mèo và chó mà cũng không phân biệt được.
7
Ruth là một ả mèo rất mưu mô, ỷ vào chủ nhân mình có điều kiện tốt nên thường bố thí chút ít lòng tốt cho hàng xóm xung quanh nên đã lấy được không ít lòng mèo.
Ả dựa vào nhan sắc của mình mà chỉ trong một thời gian ngắn, rất nhiều mèo đã c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt ả, thậm chí còn tôn sùng ả làm nữ thần.
Nữ thần cái đệch cụ nó!
Chỉ là một con rùa đen rút đầu hèn nhát mà thôi!
Tôi gặp lại Ruth vào một buổi xế chiều.
Tôi vừa bắt được một con chuột, cả người đầy bụi bặm, còn ả thì đang dẫm lên ánh chiều tà, thong dong bước đi.
Bên cạnh ả còn có một con Maine Coon.
Con mèo đó thực sự rất đẹp trai, chính là kiểu đẹp mà khi nó vừa xuất hiện, trong không khí sữ lập tức tràn ngập hơi thở mùa xuân.
Tôi ngây người ra trong giây lát.
Ruth uốn éo cả người thành hình chữ S trước mặt anh mèo đẹp trai, ngọt ngào nói: "Anh Lam Bạo, anh nhìn kìa, chính là cô ta!"
"Trời ạ, cô ta thật sự ăn chuột, thật là tởm quá!"
Ghê tởm cái cmm.
Mèo không ăn chuột chẳng lẽ để cho chó ăn sao?
Một đám rác rưởi vô dụng chỉ biết tỏ ra đáng yêu. Con người xem bọn chúng như món đồ chơi, bọn chúng lại thật sự quên mình là mèo.
Ngay cả khả năng bắt chuột trời sinh cũng đã biến mất hoàn toàn.
Anh mèo đẹp trai nhìn tôi từ xa, tôi cất mùa xuân vừa chớm nở vào lại trong lòng, lạnh lùng nhìn hắn.
Có thể ở chung với một con mèo đê tiện thì cũng chỉ là một con mèo đê tiện.
Cho dù con mèo đó có đẹp trai đến mấy thì tôi cũng không quan tâm.
Vừa rồi tôi có chút lơ đãng, suýt nữa khiến con chuột dưới chân chạy mất. Tôi cắn một cái vào cổ nó, định mang về chia sẻ với mọi người.
Tôi xoay người lại, giơ cao đuôi, nhún người một cái rồi chạy mất.
Hình như có người ớ phía sau gọi tôi: “Ngân Bình!”