Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mệnh Thư - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-01-06 08:57:06
Lượt xem: 1,384

Ô Lặc Hoài quỳ thẳng lưng trước trướng của Khả Hãn, từng roi quất xuống lưng hắn, da thịt toác ra, m.á.u thịt lẫn lộn, nhưng hắn không kêu lấy một tiếng, ánh mắt kiên định.

 

Nhìn hắn vì muốn lấy ta mà chịu đựng cơn thịnh nộ của phụ thân hắn, chịu đựng hình phạt khắc nghiệt, ta làm sao không cảm động cho được?

 

Khoảnh khắc ấy, tim ta rung động không phải giả, ý muốn ở bên hắn cả đời cũng không phải giả, nhưng ta chợt nhớ đến giấc mơ đêm qua, lòng đầy bất an.

 

Ta mở "Mệnh Thư", dòng chữ mới hiện ra.

 

"Ô Lặc Hoài lấy cung b.ắ.n xuyên tim Tô Vân Kỳ, sau đó phong Tô Lạc Lạc làm Hoàng Hậu."

 

Dòng mực đã khô, kết cục đã định.

 

Ta nhìn Ô Lặc Hoài, kẻ đang chịu đòn roi vì ta dưới ánh mặt trời, lòng ta dần lạnh ngắt.

 

Hóa ra, sau tất cả, ta vẫn không thể thay đổi việc hắn là kẻ g.i.ế.c ta, cũng không thể thay đổi chuyện hắn và Tô Lạc Lạc sẽ thành đôi.

 

Vậy thì lời hắn nói đêm qua, "một đời một kiếp một đôi người," là gì? Sự kiên định của hắn lúc này là gì?

 

Ta sống trong bóng tối, nhưng lại bị buộc phải nhìn thấy một tia sáng, để rồi tia sáng đó bị cướp đi.

 

Ta chạy đi, tìm một cây hỏa chiết tử.

 

Ta muốn đốt cuốn "Mệnh Thư".

 

Khi lửa sắp bén vào sách, trên đó hiện lên một dòng chữ:

 

"Dừng tay."

 

Ta nhận ra cuốn sách đang nói chuyện với ta.

 

Ta buông hỏa chiết tử, hỏi nó:

 

"Ngươi là ai?"

 

"Ta là người viết sách."

 

"Ngươi thao túng số phận của ta?"

 

"Đúng vậy."

 

"Ngươi dựa vào đâu?!"

 

"Dựa vào việc ngươi chỉ là nhân vật dưới ngòi bút của ta."

 

"Ta là đích nữ Tướng phủ Tô Vân Kỳ, ngươi dám nói ta là nhân vật của ngươi?!"

 

"Ngươi không cam lòng sao?"

 

"Dĩ nhiên ta không cam lòng!"

 

Dòng chữ trên sách dừng lại một lúc, rồi hiện lên:

 

"Được, nếu ngươi tìm thấy ta, g.i.ế.c được ta, ta sẽ để ngươi làm người viết sách."

 

"Ngươi để ta làm người viết sách sao? Để ta nắm giữ số phận của mọi người?"

 

"Đúng."

 

"Ngươi ở đâu?"

 

Cuốn sách hiện lên dòng cuối cùng:

 

"Ta đến từ nơi ngươi đến mà đến, và sẽ đến nơi ngươi đi mà đi."

 

"Từ nơi ta đến, đến nơi ta đi."

 

Ta nhìn về hướng đông, về phía kinh thành, nơi ta đã rời đi.

 

Chẳng lẽ người viết sách ở kinh thành?

 

Người viết sách sẽ là ai?

 

Chẳng lẽ là… Tô Lạc Lạc?

 

4

 

Từ trước đến nay, ta không phải vì thay thế Tô Lạc Lạc mà thay đổi được số phận, chỉ là bị người viết sách dẫn dắt, đi theo sự sắp đặt của hắn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/menh-thu/chuong-5.html.]

Mẫu thân có lẽ từng cố thay đổi số phận của bà, nhưng sau cùng cũng nhận ra mọi nỗ lực đều vô ích.

 

Còn chuyện Ô Lặc Hoài g.i.ế.c ta, lập Tô Lạc Lạc làm Hoàng Hậu…

 

Khi xưa, phụ thân yêu mẫu thân tha thiết, chẳng phải cũng chỉ sau một đêm đã thay lòng, sủng ái mẹ của Tô Lạc Lạc sao?

 

Trên đời này, làm gì có chân tình nào mãi mãi bất biến?

 

Khả Hãn cuối cùng cũng đồng ý để Ô Lặc Hoài cưới ta, dù sao hắn cũng là đứa con được yêu thương nhất, lại có công cứu giá trong lần ám sát trước của Ô Lặc Thác.

 

Hắn mỗi ngày đều hái hoa mang đến cho ta, trong ánh mắt tràn đầy dịu dàng.

 

Bọn họ nói, chưa từng thấy Tiểu Khả Hãn cười với cô nương nào như vậy.

 

Nhưng hắn càng đối tốt với ta, lòng ta càng đau nhói.

 

Trong những lần ân ái, hắn không ngừng gọi tên ta, A Kỳ.

 

"A Kỳ, nàng phải mãi mãi ở bên cạnh ta."

 

Ta mỉm cười đáp ứng, nhưng trong mắt chỉ toàn lạnh lẽo.

 

Cuối cùng, vào đêm trước đại hôn, ta cưỡi ngựa bỏ trốn.

 

Khi mọi người phát hiện tân nương biến mất, ta đã chạy rất xa.

 

Nhưng đội quân của Ô Lặc Hoài vẫn đuổi kịp.

 

Chim ưng của hắn phát hiện ra ta trước, nó lao xuống, làm rơi búi tóc của ta.

 

Cơn gió dữ dội thổi qua, tóc ta tung bay trong gió.

 

Hắn mặc áo giáp nhẹ, cưỡi ngựa nhìn thẳng vào ta.

 

Hắn chắc chắn không nghĩ ta biết cưỡi ngựa. Ta vẫn luôn giả làm Tô Lạc Lạc, một kẻ vô dụng, chẳng biết làm gì.

 

Cuối cùng, đến khi rời đi, ta cũng được làm chính mình một lần.

 

Ta giương cung, lắp tên, nhắm vào hắn.

Hồng Trần Vô Định

 

Hắn cũng nhắm tên vào ta.

 

"Ô Lặc Hoài b.ắ.n tên xuyên tim Tô Vân Kỳ."

 

Đây là khoảnh khắc mà "Mệnh Thư" đã tiên đoán sao?

 

Được thôi, để ta đón nhận kết cục này.

 

Hai mũi tên cùng bay ra, lướt qua nhau trong không trung. Ta không né tránh, nhưng mũi tên của hắn lại rơi rất xa, còn tên của ta găm thẳng vào n.g.ự.c hắn.

 

Hắn luôn bách phát bách trúng, lần này lại cố ý b.ắ.n lệch.

 

Hắn khó tin ôm lấy vết thương, ánh mắt đầy bi thương nhìn ta.

 

Hắn dù thế nào cũng không ngờ, ta lại thật sự muốn g.i.ế.c hắn.

 

Nhưng ta biết hắn sẽ không chết. Hắn sẽ lên ngôi báu, lập Tô Lạc Lạc làm Hoàng Hậu.

 

Ta không biểu lộ cảm xúc gì, kéo dây cương, giục ngựa rời đi.

 

Qua khóe mắt, ta thấy hắn giơ tay, ra hiệu cho kỵ binh không được đuổi theo.

 

Hai tháng sau, ta bôn ba khắp nơi, cuối cùng trở về Tướng phủ.

 

Dù phụ thân chưa nâng mẹ của Tô Lạc Lạc lên làm chính thê, nhưng quyền quản lý gia vụ trong phủ đã hoàn toàn nằm trong tay bà ta.

 

Khi xưa, phụ thân chẳng qua là một thư sinh nghèo, nhờ vào gia tộc của mẫu thân mà được đề danh bảng vàng, tấn tước thăng quan.

 

Gia tộc của mẫu thân đã suy bại, ta lại đánh mất sự trong sạch, trong phủ không còn chỗ đứng cho ta.

 

Tô Lạc Lạc mở miệng, nói rằng chi bằng để ta ở lại với thân phận nha hoàn, còn nàng thay ta thực hiện hôn ước với Thái tử.

 

Dù sao nàng với ta có dung mạo tương tự, lại luôn sống kín đáo trong phủ.

 

Từ đó, ta trở thành nha hoàn rửa chân cho nàng suốt ba năm.

 

Ban đầu ta nghi ngờ nàng chính là người viết sách. Sau vài lần thử thăm dò, ta nhận ra nàng quá ngu ngốc.

 

Ba năm qua, triều Chu mỗi năm đều cống nạp khổng lồ cho Bắc Địch, gần như trở thành nước phụ thuộc.

Loading...