Mệnh Ta Do Ta Không Do Người - Phần 9
Cập nhật lúc: 2025-01-19 01:31:08
Lượt xem: 32
Ta thấy trong sổ tay Húc Ninh ghi là thích rượu mơ, đặt một vò trước mộ nàng.
Sau khi trở về, ta viết thư cho Tạ Viễn Sơn.
"Thời cơ đã đến, ngày mai như ước định."
Giống như kế hoạch của chúng ta, ta đưa Tống Thạch Vi đến trước mặt Tạ Viễn Sơn.
Hắn ta tán thưởng nhìn về phía ta, khen ngợi: "Uyển Nhu quả không hổ là nữ nhi ngoan, trợ thủ đắc lực của cha!"
Ta không nói lời nào, Tống Thạch Vi cũng không lên tiếng.
Tạ Viễn Sơn nhận ra điều bất thường.
Hắn ta chĩa kiếm vào n.g.ự.c Tống Thạch Vi.
Trong mắt mang nhiều cảm xúc.
"Uyển Nhu, cuối cùng chúng ta cũng có thể báo thù cho mẹ con rồi!" Hắn ta nói.
Tống Thạch Vi không hề tỏ ra sợ hãi, nàng ấy nói: "Ngươi biết kẻ thực sự hại c.h.ế.t Húc Ninh là ai."
Ánh mắt nàng ấy lướt qua Tạ Viễn Sơn, nhìn về phía ta đứng sau lưng hắn ta.
Mũi kiếm của ta cũng đã kề sát vào lưng Tạ Viễn Sơn.
Hắn ta quay người lại với vẻ không thể tin được.
Ta rất hiếm khi cười trước mặt Tạ Viễn Sơn, bởi chỉ cần cười quá lố một chút là sẽ bị hắn ta quở trách rằng nữ nhi phải có phong thái, cười không được để lộ răng.
Thời gian dài trôi qua, ta cũng ít khi cười nữa.
📍 Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
📍 Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Nhìn thấy vẻ mặt của hắn ta, trong lòng ta không rõ là sung sướng hay bi thương, nhưng lần đầu tiên ta đã cười phóng khoáng trước mặt hắn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/menh-ta-do-ta-khong-do-nguoi/phan-9.html.]
"Tạ Viễn Sơn, đúng vậy, cuối cùng chúng ta cũng có thể báo thù cho Húc Ninh rồi." Ta cười nói.
Hắn ta gầm lên giận dữ: "Tạ Uyển Nhu, ngươi điên rồi! Ta là cha ngươi! Tống Thạch Vi là kẻ hại c.h.ế.t mẹ ngươi! Ngươi lại còn giúp nàng ta đối phó với ta!"
8
Mật đạo rất nhỏ, cũng rất trống trải, chỉ còn vọng lại tiếng vang của hắn ta.
Ta nhìn hắn ta, nhẹ giọng nói: "Ngươi thật sự nghĩ rằng Tống Thạch Vi hại c.h.ế.t mẹ sao?"
Hắn ta như không hiểu vì sao ta lại hỏi câu này, vẻ mặt vô cùng khó hiểu.
"Đương nhiên là nàng ta hại chết, nếu không phải vì nàng ta, thì sao mẹ ngươi lại làm trái lễ giáo, nghĩ những điều không nên nghĩ, rõ ràng ở Tạ phủ có thể an nhàn cả đời, vậy mà ngày nào cũng như người điên, toàn những ý tưởng hoang đường!"
Hắn ta nói một cách đương nhiên.
Ta lấy ra tờ đơn thuốc: "Đây là thứ ngươi bảo người cho vào đồ ăn của Húc Ninh mỗi ngày, ta đã tra ra rồi, loại thuốc này gây ảo giác, dùng lâu sẽ khiến người ta mê muội không tỉnh táo, tiêu hao sinh khí cho đến khi chết! Chính là ngươi không chấp nhận mẹ!" Ta lên án Tạ Viễn Sơn, giọng càng lúc càng lạnh lẽo.
Hiển nhiên hắn ta không ngờ ta có thể tra ra những chuyện này, sững người một lúc rồi quát lớn: "Là nàng không biết điều, ta vốn tưởng nàng đã tuyệt vọng không còn những ý nghĩ hoang đường nữa, khi mới sinh ngươi ra cũng chưa từng nhìn ngươi lấy một lần.
Nhưng sau đó, nàng dường như đã chấp nhận việc có một nữ nhi, suốt ngày ôm ngươi, nói rằng ngươi cũng có thể thay nàng thực hiện tâm nguyện, dù nàng đã mất tự do, nàng vẫn có thể thay đổi suy nghĩ và vận mệnh của ngươi, cả ngày quấn quýt bên ngươi, nghĩ cách truyền những thứ trái với lễ giáo cho ngươi."
Trong mắt nàng lại bắt đầu lóe lên ánh sáng đó, ta sẽ không để nàng truyền những thứ ấy cho thế hệ sau nữa, hậu duệ của ta, Tạ Viễn Sơn này, không thể bị nữ nhân đó làm hư hỏng!"
Ta vốn tưởng hôm nay mình sẽ không khóc nữa, nhưng nước mắt vẫn cứ lã chã rơi.
Khi đó, có phải vì ta mà Húc Ninh đã miễn cưỡng thắp lên hy vọng, tưởng rằng còn có một tương lai dài với nữ nhi, với bằng hữu, nhưng rốt cuộc những hy vọng ấy lại trở thành điều đẩy nàng đến cái chết.
Cái tên Húc Ninh đã khiến nửa đời trước của ta cạn kiệt nước mắt.
Ta tưởng rằng nàng bị ép buộc làm mẹ, chỉ có thể căm hận ta.
Hóa ra dù việc ta ra đời khiến nàng đau khổ đến thế, nàng vẫn từng yêu ta.
Nàng cũng từng gửi gắm vào ta, năm đó ôm ta, có phải đã nhẹ nhàng ngâm nga khúc hát ru, nghĩ đến việc có thể nuôi dạy nữ nhi trở thành một nữ tử xuất sắc bậc nhất thiên hạ.