MẸ TÔI RẤT THÍCH TÔI CHỊU KHỔ - CHƯƠNG 7
Cập nhật lúc: 2025-01-14 08:47:19
Lượt xem: 4,938
10.
Hai mươi phút sau, xe cảnh sát hú còi đỏ xanh chói lọi lao đến.
Ba tên côn đồ đã bị các cô chú nhiệt tình trong nhà máy khống chế, trói chặt bằng dây điện nằm quỳ dưới đất.
Lý Gia Khang còn thảm hơn, bị tôi xịt hơi cay quá lâu, mắt sưng húp lên to bằng quả óc chó, trông như một con ếch béo ú.
Sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, các cô chú chỉ thiếu nước phun nước bọt vào người hắn ta!
Tôi thấy vài cô mà ngày thường quan hệ tốt với tôi còn lén đá hắn ta mấy cái, mắng hắn ta là đồ cặn bã, đồ vô ơn bạc nghĩa.
Cảnh sát chia làm hai nhóm, một nhóm đưa Lý Gia Khang và đám côn đồ đến bệnh viện rửa mắt, nhóm còn lại đưa tôi về đồn cảnh sát làm biên bản.
Thái độ của tôi rất rõ ràng, kiên quyết không hòa giải!
Lý Gia Khang, nhất định phải bị pháp luật trừng trị.
Năm nay hắn ta đã mười sáu tuổi, phải chịu trách nhiệm hình sự!
Từ lúc gặp Lý Gia Khang, tôi đã bật máy ghi âm mang theo người.
Bên trong ghi lại được giọng nói của hắn ta và ba tên kia khi giao dịch, chứng cứ rõ ràng, hắn ta không thể trốn thoát!
Trong phòng hòa giải, Lý An Đông và Lưu Xuân Mai đến muộn.
Vừa vào cửa, Lưu Xuân Mai đã muốn lao đến tát tôi.
"Lý Tư Doanh, mày có phải con người không, đó là em trai ruột của mày đấy! Mày lại muốn kiện nó vào tù! Tao sao lại nuôi được đứa con gái vô ơn bạc nghĩa như mày chứ?!"
Nữ cảnh sát đi cùng nhanh tay lẹ mắt chắn trước mặt tôi, ngăn cản hành vi điên rồ của Lưu Xuân Mai.
Lý An Đông tuy còn bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn tôi lại chứa đầy lửa giận!
"Cảnh sát, chúng tôi có thể nói chuyện riêng với Tư Doanh được không?"
Chưa kịp để tôi lên tiếng, nữ cảnh sát đã nghiêm khắc từ chối.
"Không được, vị phụ huynh này, tôi hiểu tâm trạng kích động của các vị, nhưng chúng tôi phải bảo vệ sự an toàn của nạn nhân, mong các vị thông cảm."
Lưu Xuân Mai lại không vui.
"Ôi chao, đồng chí cảnh sát, chỉ là trẻ con cãi nhau thôi mà, em trai nó tìm người đùa giỡn dọa chị nó một tí thôi, cần gì phải làm lớn chuyện lên vậy? Trẻ con không hiểu chuyện, người lớn các anh sao cũng làm theo vậy chứ? Đây không phải là lãng phí tiền thuế của chúng tôi sao?"
Tôi thầm đảo mắt.
Cả nhà mù luật à? Vậy thì hãy phổ cập pháp luật cho các người!
Nữ cảnh sát cũng rất bất lực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/me-toi-rat-thich-toi-chiu-kho/chuong-7.html.]
"Đây không phải là chuyện nhỏ nhặt gì, đây là hành vi vi phạm pháp luật! Theo quy định của luật hình sự nước ta, dùng vũ lực, cưỡng bức hoặc thủ đoạn khác ép buộc người khác bán dâm, thuộc tội cưỡng ép bán dâm, phạt từ năm năm đến mười năm tù. Trường hợp nghiêm trọng, thậm chí có thể bị phạt từ mười năm trở lên!"
Ở nhà, Lý An Đông và Lưu Xuân Mai có thể độc đoán với tôi.
Nhưng ra khỏi nhà, không ai quan tâm đến những lý lẽ méo mó của họ.
Cho dù Lý An Đông và Lưu Xuân Mai có làm loạn thế nào, cảnh sát cũng chỉ nói một câu: Làm việc theo pháp luật!
Thấy làm loạn không có tác dụng, Lý An Đông và Lưu Xuân Mai cuối cùng cũng hoảng sợ.
Họ cuống cuồng tìm đến tôi, dùng chiêu bài tình cảm!
11.
Lúc này đã bốn ngày trôi qua kể từ khi vụ án xảy ra.
Lý Gia Khang tạm thời bị giam giữ tại trại giam địa phương, chờ xét xử.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Lý An Đông và Lưu Xuân Mai hẹn tôi ra ngoài, hy vọng được nói chuyện rõ ràng với tôi.
Những ngày này tôi ở trong ký túc xá của nhà máy, bác bảo vệ nghe nói họ là người nhà của tôi, dù nói thế nào cũng không cho họ vào.
Thời gian trôi qua từng ngày, nghĩ đến cảnh họ đứng đợi ở cổng nhà máy trong lo lắng, còn tôi thì ở trong ký túc xá ăn kem do các cô chú cho, thổi điều hòa, tâm trạng tôi vô cùng thoải mái!
Ước chừng thời gian đã đủ, tôi mới miễn cưỡng đồng ý yêu cầu gặp mặt của họ.
Mấy ngày trôi qua, Lưu Xuân Mai và Lý An Đông đã bình tĩnh hơn rất nhiều.
Theo yêu cầu của tôi, họ chọn địa điểm gặp mặt tại quán trà sữa trước cổng trường.
Đây là môi trường quen thuộc nhất của tôi, chủ hiệu sách bên cạnh và bảo vệ trước cổng trường đều quen biết tôi, có thể kiềm chế hai con ch.ó điên này ở mức độ lớn nhất.
Trong quán trà sữa, Lý An Đông và Lưu Xuân Mai đến trước tôi, còn gọi cho tôi món trà sữa khoai môn trân châu mà tôi thích nhất.
Họ nịnh nọt đưa trà sữa cho tôi, giục tôi uống nhanh, ra vẻ là cha mẹ tốt.
Nhìn họ ra vẻ hiền từ, cố gắng nở nụ cười với tôi, tôi chợt cảm thấy mơ hồ.
Hóa ra, họ vẫn nhớ tôi thích ăn gì.
Hóa ra, họ cũng có thể nói chuyện nhẹ nhàng với tôi, cũng có thể cười với tôi.
Nhưng tại sao, chỉ một chút ấm áp nhỏ nhoi như vậy.
Trước đây họ lại không muốn cho tôi chứ?
Nghĩ đến đây, lửa giận trong lòng tôi càng bùng cháy dữ dội.