MẸ TÔI RẤT THÍCH TÔI CHỊU KHỔ - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2025-01-14 08:46:44
Lượt xem: 4,021
Thật nực cười!
Sống với tôi mười tám năm mà chưa từng có sắc mặt tốt, xa nhau chưa được nửa tháng đã nhớ tôi rồi?
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Nhìn là biết không có ý tốt, tôi sao có thể về chứ!
Ngay cả địa chỉ nhận giấy báo nhập học tôi cũng điền là địa chỉ trường, chủ yếu là để tránh bị hại!
Nhưng tôi không ngờ, Lý Gia Khang lại tìm đến nhà máy.
Mọi người trong nhà máy không biết tình hình cụ thể của gia đình tôi, Lý Gia Khang vừa nói là em trai tôi, bảo vệ liền cho hắn ta vào.
Đến khi tôi phát hiện ra hắn ta, thì tên này đã mượn danh nghĩa của tôi lừa được không ít đồ ăn vặt của các cô chú, túi quần nhét đầy!
Tôi tức điên lên, kéo hắn ta sang một bên.
"Mày đến đây làm gì?"
Lý Gia Khang ăn đến miệng đầy dầu mỡ, đôi mắt nhỏ gian xảo liếc nhìn tôi.
"Ai bảo mày không về nhà, mau đi theo tao ra ngoài, bố mẹ đang đợi ở ngoài kìa!"
Hắn ta nói dối!
Mười phút trước tôi vừa xem camera, rõ ràng Lý An Đông và Lưu Xuân Mai vẫn đang ở nhà.
Lý Gia Khang rốt cuộc muốn làm gì?
Đây là nguy hiểm, đồng thời cũng là cơ hội của tôi!
Tôi lặng lẽ liếc nhìn hắn ta, lấy cớ đi xin phép giám đốc, bỏ bình xịt hơi cay đã chuẩn bị sẵn vào trong túi.
"Đi thôi."
Lý Gia Khang rất hài lòng.
"Sớm nên làm như vậy rồi, tao nói cho mày biết, nếu mày không nghe lời tao, tao về nhà sẽ vứt hết đồ của mày, cho mày làm đứa trẻ không nhà!"
Bề ngoài tôi tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng trong lòng lại nắm chặt bình xịt trong túi.
Dù hắn ta muốn làm gì, tôi cũng tuyệt đối sẽ không để hắn ta được như ý.
Quả nhiên, sau khi hắn ta dẫn tôi ra ngoài, bên ngoài nhà máy không có một bóng người, không hề có bóng dáng của Lý An Đông và Lưu Xuân Mai.
Tôi giả vờ hoảng hốt: "Lý Gia Khang, mày rốt cuộc muốn làm gì?"
Hắn ta nở một nụ cười dâm ô.
"Lý Tư Doanh, gần đây tao hơi túng thiếu, đành phải làm khó mày rồi. Yên tâm, tao sẽ cho mày vài chục đồng mua thuốc tránh thai, đừng có cảm ơn tao quá nhé!"
Hắn ta vừa dứt lời, mấy tên đàn ông vạm vỡ từ trong ngõ đi ra, nhìn tôi với ánh mắt dâm dục.
9.
Lý Gia Khang, người em trai đã sống cùng tôi, được tôi chăm sóc mười mấy năm.
Vì ba nghìn đồng, đã bán tôi cho ba tên côn đồ!
Hắn ta vừa cúi đầu đếm tiền, vừa cười hì hì nói:
"Mấy người lời to rồi đấy, chị tao là học sinh top mười của huyện năm nay, sắp vào Thanh Bắc đấy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/me-toi-rat-thich-toi-chiu-kho/chuong-6.html.]
Mấy tên côn đồ xoa tay, từng bước tiến lại gần tôi.
"Tao chưa chơi học sinh bao giờ, không biết mùi vị thế nào!"
"Ồ, sinh viên giỏi giang à!"
Xung quanh nhà máy điện tử đều là khu công nghiệp, giờ làm việc vắng vẻ, trên đường căn bản không thấy bóng người. Nơi Lý Gia Khang chọn lại rất hẻo lánh, xung quanh toàn cây cối cao lớn, rất bất lợi cho việc bỏ chạy của tôi.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, lạnh lùng nhìn bọn chúng.
Bọn chúng thấy lạ.
"Mày nhìn cái gì?"
"Mày cũng đừng trách bọn tao, tiền đã trả rồi, bọn tao không thể tay không mà về được chứ?"
"Biết điều thì tự ngoan ngoãn nằm xuống, cũng bớt đau khổ."
Tôi không nói gì, chỉ hỏi lại một câu:
"Mấy người, ai lên trước?"
Bọn chúng sững người, sau đó mừng rỡ, tranh giành nhau.
Chúng cãi nhau ỏm tỏi, tôi thấy thời cơ thích hợp, liền rút bình xịt hơi cay ra xịt thẳng vào mặt chúng.
Ngay lập tức, ba tên bịt mắt lại, kêu la thảm thiết.
Tôi chạy đến, nhân tiện đá thêm vài cái vào hạ bộ của chúng, lúc này mới thấy hả giận.
Lý Gia Khang đứng canh ở lối vào rừng cây, chắc chắn cũng nghe thấy tiếng kêu la của đám côn đồ.
Hắn ta thấy tôi chạy ra, ánh mắt đầy vẻ không thể tin được.
"Mày? !"
Nhưng tôi căn bản không muốn cho hắn ta cơ hội nói chuyện!
Nắm chặt bình xịt, không chút do dự xịt vào mặt hắn ta.
Tiếng kêu thảm thiết tương tự vang lên từ miệng Lý Gia Khang.
Hắn ta bắt đầu chửi rủa, mắng tôi là đồ phá gia chi tử, đồ tiểu thư yếu đuối.
Thấy tôi không phản ứng, hắn ta lại nịnh nọt gọi tôi là chị, cố gắng đánh thức tình thân giữa chúng tôi.
Tôi vẫn thờ ơ, cho đến khi xịt hết giọt ớt cuối cùng trong bình, tôi quay đầu bỏ chạy.
Tôi cảm thấy mình chưa bao giờ chạy nhanh như vậy.
Tiếng gió rít gào bên tai.
Trong thoáng chốc, tự do như ở ngay dưới chân tôi.
Tôi chạy một hơi về đến phòng bảo vệ của nhà máy điện tử.
Thở hổn hển nói với bác bảo vệ:
"Bác Tôn, báo cảnh sát, em trai cháu tìm người cưỡng h.i.ế.p cháu!"