Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MẸ TÔI RẤT THÍCH SĨ DIỆN - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-09-03 13:42:45
Lượt xem: 438

Cuối tuần, tôi ở nhà làm bánh kem

Tôi đi siêu thị mua 1 loạt đồ và nguyên vật liệu làm bánh kem, vừa xem trên mạng hướng dẫn, vừa làm từng bước từng bước, tốn rất nhiều công sức. 

Sau khi nướng bánh xong, tôi cất vào ngăn mát tủ lạnh, định ngày hôm sau sẽ lấy ra ăn.

Cuối cùng hôm sau tan làm về nhà mở tủ lạnh ra, thấy giấy gói bánh bị xé mở, cái bánh kem 6 inch (15 cm) bị ăn hết còn lại chưa đến 1/4. 

Một cảm giác mất mát to lớn bao trùm lấy cơ thể tôi.

"Sao thế?" Mẹ tôi thấy tôi đứng đơ ra trước tủ lạnh, tiến lại hỏi.

"Mẹ, mẹ ăn bánh kem trong tủ à?" Giọng tôi đều đều hỏi mẹ, mặc dù trong lòng đã đoán được đáp án.

"Mẹ không ăn". Mẹ tôi không hiểu hỏi lại: "Hết rồi à?"

Quả nhiên.

Hết lần này tới lần khác vượt qua ranh giới, tôi đã hoàn toàn phẫn nộ rồi.

Tôi lập tức gọi điện thoại cho dì Trương, bà ấy đang ở nhà, xung quanh là tiếng trẻ con ồn ào huyên náo.

"Dì Trương, cháu hỏi dì, bánh kem trong tủ lạnh có phải dì ăn không?"

"À, cái đó, uhm..."Dì Trương ấp úng đáp.

Tôi cảm thấy lửa giận bốc lên não.

"Đây là bánh cháu tự tay làm, cháu đã cho phép chưa mà dì ăn?" Tôi nói không khách sáo.

"À, à dì xin lỗi.... Đừng có oán trách nữa".

Cái gì mà "đừng oán trách nữa".

"Bởi vì chị (mẹ nữ 9) đã nói với dì là, cứ coi như đây là nhà mình, muốn ăn gì thì cứ việc lấy".

"Bánh này đắt lắm à? Haizz. Để dì đền cho cháu. Bây giờ cuộc sống thật khó khăn quá mà, chẳng có tý tôn nghiêm lễ phép nào cả....." (ý bà dì Trương này là mắng nữ chính có tý chuyện mà cũng nói năng vô lễ với bà ý).

Vừa nghe vang vọng tiếng khóc của dì Trương, mẹ đã cướp điện thoại khỏi tay tôi:

"Tiểu Trương à, cái bánh kem đó không đắt đỏ gì, là con gái chị tự tay làm mà thôi. Em không cần phải chịu trách nhiệm gì đâu, cũng không cần phải đền bù gì cả. Tính tình nó hơi nhỏ mọn, làm lại 1 cái là được thôi ý mà".

Dì Trương: "Chị à, chị đúng là người độ lượng, lại thấu tình đạt lý. Người trẻ hiện nay thật sự là quá ích kỷ rồi".

Tai của tôi ong lên 1 tiếng, hét lên: "Bà nói cái gì..."

Kết quả mẹ tôi ngắt luôn điện thoại.

Tôi tức nổ phổi, bánh kem tôi cực khổ làm ra bị người ta ăn mất, tôi lại còn bị mang tiếng xấu. 

Mẹ tôi mặt mày lại nhẹ nhõm như vừa trút được gánh nặng: "Mẹ còn có thể làm gì được nữa chứ? Con lại làm lại 1 cái là được rồi mà, nhà dì Trương cũng khó khăn, chăc là đã đem bánh về cho tụi trẻ con ở nhà ăn rồi. Làm mẹ ai cũng thế cả mà, có đồ gì ngon đều muốn dành phần cho con cái".

Tốt thôi tốt thôi. Trong mắt mẹ tôi, người ngoài làm gì cũng đều có nỗi khổ tâm riêng, ai bà cũng đối xử rộng rãi, chỉ cần tùy thời tùy ý hy sinh lợi ích của tôi là được rồi. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/me-toi-rat-thich-si-dien/chuong-4.html.]

Nếu đã như vậy, thì bà cứ tiếp tục duy trì hình tượng khoan dung độ lượng của mình đi. 

Còn tôi thì đã cảm thấy mệt mỏi quá rồi, từ nhỏ tới lớn, tôi chịu thiệt vẫn còn chưa đủ hay sao?

Bởi vì bà là mẹ tôi, cho dù bà có khiến tôi thiệt thòi như thế nào tôi vẫn bỏ qua cho bà. tôi vẫn luôn nghe lời bà vì bà sợ mọi người xung quanh chỉ trích là tôi không được giáo dục tử tế. 

Cuộc sống như này, tôi chịu không nổi nữa rồi. Mẹ ai thì mẹ! 

Tôi vào phòng thu dọn đồ đạc.

"Con làm gì vậy?" Mẹ hỏi

Tôi đáp: "Không phải trước nay mẹ đều không quan tâm sống chết của con sao? Với lại, còn có dì Trương chăm mẹ nữa mà. Mẹ yên tâm đi, con vẫn sẽ trả lương cho dì".

Mẹ tôi không nói câu nào nữa, chân mẹ nửa năm nay đã tốt lên nhiều rồi, không cần phải người đỡ đi giống như trước nữa, có thể tự đi chậm được rồi, xuống tầng đi dạo cũng không vấn đề gì cả.

Bà lo tôi cho dì Trương nghỉ việc, không có người bầu bạn với bà, hiện giờ thấy tôi vẫn tiếp tục chi trả tiền thuê dì Trương, mẹ liền không nói gì nữa. 

Sau đó tôi cũng không thường qua nhà mẹ tôi nữa, dồn hết tâm trí sức lực vào công việc, thường thường ở lại công ty cơm nước tăng ca. 

Đứa trẻ không có chỗ dựa dẫm phải tự lực cánh sinh.

Kết quả cuối cùng thật tốt, tôi trở thành người phụ trách của dự án, quản lý 1 team hơn 10 nhân sự. Cùng lúc đó, Vương Vũ cũng đồng ý li hôn, nhà và phần lớn tiền tiết kiệm đều thuộc về tôi.

Đúng là song hỷ lâm môn mà! 

Tối thứ 6 tôi mời mọi người trong team liên hoan, uống hơi nhiều, về đến nhà quần áo cũng không thay nằm luôn lên giường đánh 1 giấc.

Đang ngủ ngon thì lại bị tiếng chuông điện thoại của mẹ tôi gọi tỉnh, giọng mẹ trong điện thoại vang lên đặc biệt gấp gáp: "Cả nhà dì Trương đều dọn đến ở rồi con ơi, 3 đứa trẻ ồn ào không chịu được. mẹ chịu không nổi nữa rồi, con mau tới nghĩ cách đi con ơi".

Tôi ngáp 1 cái, nói: "Mẹ, nhà dì Trương khó khăn mà, mẹ giúp người ta 1 tý đi. Chúng ta cũng không thể chỉ nghĩ tới bản thân thế chứ, cả căn nhà to như vậy mẹ ở làm sao hết, cho lũ trẻ ở vài hôm cũng được".

Mẹ tôi gấp sắp khóc lên luôn rồi: "Cho bọn họ ở nhờ cũng không phải là như vậy, giờ đuổi cũng không đi, không thì con giúp mẹ báo cảnh sát với".

Giọng tôi dần dần không rõ ràng (do buồn ngủ): "Người ta chỉ mượn nhà mẹ có mấy hôm, cũng không phải là không trả lại mẹ, chưa gì mẹ đã đi báo cảnh sát, không phải là nhỏ nhen à? Người với người là phải quan tâm giúp đỡ lẫn nhau, chứ không phải ích kỷ như mẹ đâu mẹ ơi...."

1 trận buồn ngủ kéo tới, tôi cúp điện thoại nằm vật ra, chìm vào giấc ngủ sâu. 

 

 

 

 

 

 

 

 

🥰Chỉ thích đi chơi - Gặp bạn khắp nơi
🥰 Truyện được đăng tải FULL ONLY trên page MonkeyD và FB PAGE: Chỉ thích đi chơi - 只能去玩. Các page đăng truyện khác đều chưa được sự cho phép của nhà mình.

 

Loading...