Mẹ Ơi, Chạy Đi! - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-02-23 07:57:02
Lượt xem: 6,857

Bà ấy muốn tôi nghe lời, muốn tôi hiểu chuyện, muốn sau này tôi báo đáp bà ấy thật chu đáo.

Nhưng tình yêu bà dành cho em trai thì lại không cần báo đáp, hoàn toàn thuần túy.

Tôi nhớ đến lời cô ba nói, mẹ tôi càng lúc càng giống bà nội.

Trong lòng tôi không khỏi dâng lên một cảm giác hoang đường khó tả.

Trước đây, mẹ từng ghét bà nội tới mức nào.

Nhưng bây giờ, bà ấy lại càng lúc càng giống bà nội.

Mà ngay chính bà ấy cũng không hề nhận ra.

6

Điều này khiến tôi bắt đầu tỉnh ngộ, thì ra ông trời cho tôi cơ hội trọng sinh, không phải để cứu mẹ, mà là để cứu chính mình.

Tôi quỳ xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của mẹ, dập đầu thật mạnh với bà ấy một cái.

Tôi đã kéo bà ấy trở về từ Quỷ Môn Quan một lần, cũng coi như trả hết ân tình dưỡng dục.

Từ nay về sau, tôi sẽ chỉ sống cho chính mình.

Mẹ tôi dường như cũng nhận ra sự lạnh nhạt của tôi đối với bà ấy nhưng cũng không thèm để tâm.

Bởi vì em trai tôi ba ngày hai bữa lại gây chuyện, khiến cho trong nhà gà bay chó sủa.

Tâm tư của bà ấy đều đặt hết lên người em trai.

Mặc dù bà ấy thường xuyên than phiền với hàng xóm rằng em trai tôi quá nghịch ngợm,

Hàng xóm nói, nếu không được thì ra tay dạy dỗ em trai tôi thật nghiêm khắc.

Mẹ tôi lại vội vàng xua tay, nói con trai không thể không thể dạy dỗ quá nghiêm khắc, nếu không sẽ hỏng mất.

Con trai phải nghịch ngợm một chút, càng nghịch ngợm sẽ càng có tiền đồ.

Bà ấy tận hưởng điều đó.

Em trai tôi học hành không giỏi, cho nên mỗi lần tôi làm xong việc nhà còn phải phụ đạo thằng bé làm bài tập.

Từ sau khi nghe cuộc trò chuyện giữa mẹ và cô ba lần trước, mỗi lần có kỳ kiểm tra, tôi đều cố tình làm bài thật tệ.

Thấy thành tích của tôi luôn đứng cuối lớp, mẹ sợ tôi dạy hư em trai, liền không cho tôi dạy thằng bé nữa.

Điều này lại đúng ý tôi, nhờ vậy mà tôi có thêm thời gian lén đọc sách.

Sau khi kỳ thi vào cấp ba, mẹ tôi không đợi có kết quả, đã bảo tôi vào nhà máy làm công.

“Con không đi.”

Mẹ đang thu dọn hành lý cho tôi, nghe vậy liền kinh ngạc ngẩng đầu lên.

“Con nói gì?”

“Con không đi.”

Tôi nhỏ giọng nói.

Sắc mặt mẹ lập tức sa sầm xuống: “Mày nói lại lần nữa!”

Sự uất ức bị đè nén bấy lâu nay bỗng chốc bùng nổ, tôi hét lên: “Con nói con không đi! Con không đi! Con muốn tiếp tục đi học!”

Vừa dứt lời, mẹ đã lao tới tát tôi một bạt tai.

Đây là lần thứ hai bà ấy đánh tôi.

“Trong nhà lấy đâu ra tiền nuôi mày học tiếp? Mặc dù trong mấy năm nay bố mày có kiếm được một ít tiền nhưng số tiền đó là để dành cho em trai mày! Mày đừng có mơ tưởng!”

“Con không cần tiền của bố, tiền học phí con sẽ tự nghĩ cách.”

“Con nhất định phải học cấp ba.”

Đó là con đường duy nhất để thay đổi vận mệnh của tôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/me-oi-chay-di/chuong-6.html.]

Mẹ nghiêm nghị phản bác: “Mày đừng có mà so sánh với Na Na! Con bé là con gái thành phố, mày thì khác!”

“Vậy con phải thế nào?”

“Mày nên giống như những đứa con gái khác trong thôn, gánh vác trách nhiệm nuôi sống gia đình, vào nhà máy làm việc kiếm tiền, chờ thêm mấy năm nữa, tao sẽ chọn cho mày một nhà chồng tốt...”

Tôi cố gắng đè nén sự phẫn uất đang dâng đầy trong lòng: “Con nói rồi, con không đi! Con muốn tiếp tục đi học!”

Sắc mặt mẹ tôi vô cùng khó coi: “Mấy đứa con gái trong thôn đều như vậy, chỉ có một mình mày cứ đòi đi học. Mày không thể hiểu chuyện một chút sao?”

Em trai tôi vừa nhai kẹo cao su vừa bước đến hóng chuyện.

Thằng bé đút hai tay vào túi quần, cười lạnh một tiếng: “Mẹ, thành tích của chị ấy kém như vậy, làm sao mà có thể đậu nổi cào cấp ba? Con thấy chị ấy chỉ là lười biếng, lấy việc học ra  làm cái cớ thôi.”

Mẹ tôi cau mày rồi lại dãn ra:

“Vậy cứ chờ có kết quả thi của con đi, nói trước nhé, nếu không đậu vào trường cấp ba tốt nhất, thì ngoan ngoãn vào nhà máy làm công.”

Kết quả thi đã có.

Tôi đỗ thủ khoa toàn trường.

Thầy cô có chút khó tin nhưng nhiều hơn cả là vui mừng cho tôi.

Em trai tôi nhìn thấy thành tích của tôi thì trợn tròn mắt.

“Chị gian lận chứ gì!”

“Em làm thử một bài cho chị xem.”

Mặt em trai lập tức đỏ bừng.

Tôi quay sang mẹ:

“Mẹ đã nói rồi, chỉ cần con thi đậu vào trường cấp ba tốt nhất, mẹ sẽ cho con tiếp tục đi học.”

Mẹ tôi mím môi một cái, bất đắc dĩ nói: “Chờ bố của con về rồi tính.”

Tôi biết, nếu đợi bố tôi trở về, kết cục sẽ chẳng khác gì kiếp trước.

Tôi không thể khoanh tay chờ chết.

Tôi tháo viên gạch lỏng ở góc tường, bên trong là tờ giấy cô ba để lại cho tôi cùng một phong bao lì xì.

Trên tờ giấy ghi địa chỉ nhà cô ba trên thành phố

Đó là thứ Na Na lén nhét vào tay tôi trước khi đi.

Tranh thủ trời còn chưa sáng, tôi rời khỏi nhà, đi bộ lên trấn, rồi bắt xe đến huyện thành.

Sau ba tiếng đồng hồ, cuối cùng tôi cũng đến nhà cô ba.

“Cô ba, cháu có thể viết giấy nợ cho cô, tiền lãi tính theo ngân hàng, hoặc cao hơn một chút cũng không sao.”

Dượng ba xua tay: “Viết giấy nợ làm gì chứ...”

Ông ấy còn chưa nói hết câu, cô ba đã ngắt lời : “Được, cháu viết giấy nợ đi.”

Dượng ba ngạc nhiên: “Em thật sự bắt con bé viết giấy nợ sao?”

“Anh em ruột còn phải sòng phẳng mà.”

Tôi gật đầu thật mạnh: “Mượn tiền thì viết giấy nợ, đó là chuyện hiển nhiên.”

Cô ba mỉm cười: “Nữu Nữu, cô rất vui vì cháu đã tìm đến cô.”

🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟

“Cô vốn tưởng rằng cháu sẽ ngoan ngoãn nghe lời mẹ cháu.”

“Bây giờ xem ra, thật ra tính cách cháu rất giống cô.”

7

Khi mẹ tôi biết tin cô ba muốn chu cấp cho tôi học cấp ba, bà ấy vô cùng tức giận.

Còn bố tôi thì lại tỏ ra thờ ơ.

 

Loading...