Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mẹ là nữ phụ thức tỉnh - Chương 2

Cập nhật lúc: 2024-11-26 18:58:44
Lượt xem: 309

3

Hôm đó, bố mới đến.

Chú xoa đầu tôi, đưa cho tôi một con thỏ bông đáng yêu, nhưng ánh mắt lại hướng thẳng về phía mẹ.

Chú vừa đến là mẹ lập tức bận rộn. Nhìn mẹ không khác gì "bà quản gia toàn năng" trên TV: từ lấy dép, pha trà, đến gọt hoa quả.

Có hôm chú giở trò nhõng nhẽo, không chịu rửa tay, thế là mẹ lôi giấy ướt của tôi ra, lau từng ngón tay một cho chú.

Chú nói mẹ tôi là người phụ nữ dịu dàng nhất chú từng gặp.

Thật ra chú không biết, mẹ tôi đôi khi không dịu dàng lắm đâu.

Mặc dù trước mặt chú, mẹ đến cái nắp chai nước cũng vặn không nổi, nhưng sau lưng, mẹ học đủ thứ võ: từ Muay Thái, Jiu-Jitsu đến Taekwondo. Mấy huấn luyện viên đều tấm tắc:

“Mẹ cháu khỏe đến nỗi sắp đ.ấ.m gục cả voi rồi đấy!”

Chú nói rằng ở nhà tôi rất thoải mái, có cảm giác như gia đình. Có lẽ đó là lý do chú muốn cưới mẹ.

Mẹ không tin lắm, nhưng chú trấn an:

“Anh là người tự thân lập nghiệp. Chuyện kết hôn, anh tự quyết.”

Chợt tôi nghĩ, thế hóa ra bố ruột bị ép lấy mẹ là vì ông ấy là "thiếu gia đời thứ hai" à?

Có điều, tôi cũng hơi lo... chú sẽ "chết trong sự dịu dàng của mẹ". TV nói đàn ông sợ nhất cái này.

Lo quá, tôi lôi Ultraman ra, cắm thêm ba cây khoai tây chiên, thành tâm khấn:

“Mong bố mới đừng chết, nhất định phải cưới mẹ con nhé!”

Không biết có phải Ultraman nghe nhầm không, nhưng bố mới tuy không chết, lại đột nhiên có vẻ... không muốn cưới mẹ nữa.

Ôi, nếu biết vậy tôi đã ăn hết ba cây khoai tây chiên kia rồi!

4

Hôm đó, bố mới kêu đau đầu.

Mẹ nhẹ nhàng massage thái dương cho chú, ai ngờ chú nắm lấy tay mẹ, dịu dàng nói:

“Giản Ngôn, mai đi họp lớp với anh nhé?”

Mẹ có chút ngạc nhiên. Từ trước đến giờ chú chưa bao giờ rủ mẹ tham gia mấy buổi tụ họp này.

Mẹ bảo có lẽ chú sợ “đụng hàng”… bạn gái.

"Đụng hàng quần áo" thì tôi hiểu, nhưng "đụng hàng bạn gái" là gì nhỉ? Tôi nghiêng đầu thắc mắc, mẹ giải thích:

“Chú có nhiều bạn gái lắm, họ hoạt động trong nhiều “vùng trời” khác nhau. Chú như con cá bơi lội tung tăng qua mấy cái ao.”

“Nếu một con cá lạc qua nhầm ao khác, chú mệt lắm, chăm sóc không xuể đâu!”

Ồ, hóa ra chú là... chủ ao cá.

Chú cười, tiếp tục thuyết phục mẹ:

“Chúng ta sắp cưới rồi, em cũng nên gặp gỡ bạn bè anh một lần chứ?”

Ban đầu mẹ cúi đầu im lặng, yên tĩnh như nhành lan mềm mại.

Rồi chú lại khéo léo nói:

“Không phải em bảo muốn học quản lý dự án ở công ty anh sao? Những người này có thể giúp em đấy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/me-la-nu-phu-thuc-tinh/chuong-2.html.]

Vừa nghe đến công việc, mắt mẹ sáng lên. Phải rồi, mẹ luôn thích thú với việc học hỏi hơn là mấy trò câu cá giải trí mà chú hay rủ. Mẹ từng bảo:

“Dạy cách bắt cá là tốt, nhưng dạy cách giăng lưới còn tốt hơn!”

Cá với lưới gì đấy, tôi chẳng hiểu, nhưng quan trọng là mẹ đã đồng ý tham gia.

5

Hôm họp lớp, tôi cũng đi theo vì bố mới bảo có thể dẫn trẻ con.

Mọi người thi nhau khen tôi đáng yêu:

“Nhìn này, bé Dao Dao như bước ra từ tranh Tết ấy!”

“Con lớn thế này rồi, sao còn giấu giếm? Sao không tổ chức đám cưới đi?”

Chú chỉ lặng lẽ nghe, sau đó cười nhẹ:

“Sắp rồi.”

Dĩ nhiên chú không nói rằng chú không phải bố ruột tôi, mẹ cũng chẳng buồn giải thích.

Cả buổi, mọi người rối rít khen mẹ:

“Chị dâu dịu dàng, đoan trang thế này, bảo sao Châu Cố quay đầu là bờ!”

“Nhưng mà anh định cưới là để tranh cử chức hội trưởng Hiệp hội thương mại thành phố hả?”

Chú chẳng buồn đáp, chỉ nhấc ly rượu lên cười nhạt, còn mẹ vẫn ngồi ăn uống nhàn nhã, không quan tâm ai nói gì.

Chỉ có một người đàn ông mặc áo khoác dài màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, ngồi im không nói. Mọi người có vẻ rất kính nể ông ấy, chẳng ai dám trêu chọc.

Tôi nhận ra người đó.

Đó là bố ruột tôi – người từng bị gọi là “con ngoài giá thú”, giờ là chủ tịch tập đoàn Khải Phong. Mẹ từng cho tôi xem hình ảnh của bố trên trang tài chính.

Nhưng không ai ở đây biết rằng mẹ từng là vợ của ông ấy, kể cả bố mới.

Vì ngày trước bố mẹ chỉ đi đăng ký kết hôn, sau khi tôi ra đời lại lặng lẽ đăng ký ly hôn.

Bố chỉ nhìn tôi một cái, lạnh lùng quay đi.

Ngồi gần, tôi nhận ra cả hai bố đều rất đẹp trai. Bố mới mang nét dịu dàng, ấm áp. Còn bố ruột thì đầy khí chất cao ngạo, lạnh lùng.

Đám chị em trong bàn thì chẳng phân biệt, ánh mắt họ nhìn hai người cứ y như hội fangirl của chú Châu Cố.

Đến lúc chú buột miệng:

“Nhìn gì mà nhìn, mặt tôi dính rau hả?”

Mấy chị sợ xanh mặt, cúi đầu ăn cơm như học sinh bị bắt lỗi.

Mẹ vẫn thản nhiên gắp đồ ăn, thi thoảng còn đút tôi và… phục vụ chú.

Nhưng đến khi mẹ tự gắp cho mình một miếng cá trắng muốt thì giọng nói lạnh lẽo vang lên từ phía đối diện:

“Ăn cái này, cô sẽ dị ứng đấy.”

Là bố ruột tôi. Giọng bố trầm, nhỏ, nhưng đủ khiến mẹ run rẩy. Tay mẹ lỡ làm đổ ly rượu vang đỏ lên chiếc váy trắng.

Mẹ liếc qua chú, nhưng chú đang mải nói chuyện với người khác, chẳng hề để ý.

Mẹ nhẹ nhàng nói:

“Tôi vào nhà vệ sinh một chút.”

Loading...