Mẹ Kế Đã Nuôi Chúng Ta Nên Người - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-11-21 12:55:42
Lượt xem: 610
Ta nhỏ giọng kể lại đầu đuôi câu chuyện.
Mẹ kế và huynh trưởng đều lo lắng liếc nhìn xung quanh xem có người không.
Rồi lại nhỏ giọng hỏi: "Trên đường có gặp người quen không?"
Ta lo lắng đáp: "Không ạ."
Mẹ kế nhận lấy sọt tre của ta, nhanh chóng về nhà, huynh trưởng cõng đệ đệ đi theo.
Họ để ta ở lại đó chờ.
Không lâu sau, mẹ kế gánh theo đòn gánh quay lại.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Huynh trưởng thì cõng theo một cái sọt tre lớn hơn.
Ta dắt trâu vàng, vội vàng dẫn đường phía trước.
Thật là một buổi tối nguy hiểm. Tim ta đập thình thịch không thôi.
Mẹ kế và huynh trưởng cầm đuốc, dùng d.a.o chặt con heo rừng ra từng khúc.
Mẹ kế gánh theo sọt, huynh trưởng cõng sọt tre, bên trong chất đầy thịt heo.
Họ không cho ta cõng nữa, ta liền cầm đuốc soi đường.
Cuối cùng, cả nhà cũng bình an vô sự trở về.
Đệ đệ sớm đã ngủ say trên giường, mẹ kế cài then cửa xong, mệt mỏi ngã người xuống ghế.
"Có đói bụng không?" bà ấy hỏi.
Ta gật đầu. Mẹ kế đưa tay sờ lên mặt ta, khiến ta có chút bất ngờ.
Từ sau khi cha mất, mẹ kế trở nên hung dữ và nóng nảy, chẳng còn dịu dàng như trước nữa.
"Tối nay chúng ta ăn thịt heo!" bà ấy vui vẻ nói, rồi đi vào bếp chuẩn bị bữa tối.
Huynh trưởng nắm lấy tay ta, nhìn những vết roi hằn đỏ trên đó, nhỏ giọng hỏi: "Có đau không?"
Nước mắt ta lại trào ra, cắn môi lắc đầu.
Ta gọi thằng đệ đệ, dắt nó đi rửa mặt, rồi chúng ta ngồi chờ đợi bữa tối thơm phức.
Đó thật sự là bữa cơm thịnh soạn nhất ta được ăn từ sau khi cha mất.
Mẹ kế nấu cơm, bên dưới thùng gỗ còn để thịt heo và củ cải hầm chung.
Cơm chín, thịt cũng chín. Bà ấy cắt thịt nạc để vào đĩa, còn mỡ heo thì cho vào chảo rán.
Chúng ta ăn no căng bụng.
Ta và đệ đệ nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Trong lúc mơ màng, ta vẫn nghe thấy tiếng mẹ kế và huynh trưởng ở trong bếp bận rộn chặt thịt.
Hôm sau, khi ta tỉnh dậy, trong nhà trống không, chỉ có đệ đệ đang mở to mắt, nhìn chằm chằm vào chân mình.
Thấy ta dậy, nó vui vẻ nói: "Tỷ tỷ dậy rồi! Chúng ta ăn cơm thôi!"
Trên bàn vậy mà có tận hai quả trứng!!!
Ta mừng rỡ vô cùng.
Ở nhà ta, trứng gà là món ăn quý giá, chỉ khi nào bận rộn việc đồng áng, phụ giúp thật nhiều việc, chúng ta mới được ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/me-ke-da-nuoi-chung-ta-nen-nguoi/chuong-5.html.]
Ngoài ra còn có cơm và thịt nữa.
Ta vẫn như thường lệ cõng sọt tre, dắt trâu vàng và đệ đệ ra ngoài.
Trâu vàng ăn cỏ, ta và đệ đệ thì đi nhặt củi.
Mùa đông đến rồi, phải nhặt thật nhiều củi dự trữ mới đủ để sưởi ấm qua mùa đông.
Đến trưa, chúng ta trở về nhà, nhưng trong nhà vẫn vắng tanh.
Ta thấy hơi sợ.
Bà lão họ Hoàng lại đến sân nhà ta, cười tủm tỉm nhìn ta.
Bà ấy hỏi: "Nhị Nữu, thịt heo rừng nhà con từ đâu mà có thế?"
Ta không biết có nên nói thật với bà ấy hay không.
Bà lão họ Hoàng lại lấy đậu phộng ra cho ta, nhỏ giọng hỏi: "Có phải là anhchàng bán hàng rong ở làng bên cạnh cho mẹ kế con thịt heo phải không?"
???
"Đừng giấu bà già này nữa, mẹ kế con một thân nữ nhi, làm sao săn được heo rừng? Ngay cả cha con ngày xưa cũng khó! Nhất định là chàng trai bán hàng rong ở làng bên cạnh muốn cưới mẹ kế con, nên đem thịt heo đến làm quà đấy!"
Bà ấy thở dài, nhìn ta, "chậc chậc" hai tiếng, rồi lắc đầu: "Khổ thân những đứa trẻ, mất mẹ, lại mất cha, giờ đến cả người mẹ kế đánh mắng các con cũng không còn!"
"Dì con... thật sự muốn đi lấy người khác sao?"
Giọng ta nghẹn ngào hỏi.
"Đừng sợ, Nhị Nữu à, xem bá phụ và tam thúc con có thể..." Bà ấy thở dài: "Hai nhà họ cũng nhiều con cái, ăn còn chẳng đủ no, đáng thương thay…"
Bà lão họ Hoàng chậm rãi bỏ đi.
Ra đến ngã ba đường, gặp một thẩm thẩm, hai người lại dừng lại nói chuyện, vừa nói vừa nhìn về phía nhà ta, rồi lại càng nói càng hăng say.
Lòng ta lạnh toát. Ta ngồi trên ghế trúc khóc nức nở, khóc đến mức toàn thân lạnh run.
Đệ đệ leo lên người ta, hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ khóc cái gì vậy?"
"Dì... dì không cần chúng ta nữa..."
"Oa!!! Hu hu hu!!!"
Ta nhớ ra quần áo bẩn vẫn chưa giặt, liền đi giặt quần áo.
Ta hy vọng nếu mình ngoan ngoãn, biết nghe lời, thì mẹ kế sẽ không bỏ đi nữa.
Hoặc là nếu bac ấy có đi, cũng sẽ mang theo chúng ta.
Ta không muốn trở thành đứa trẻ ăn xin.
"Xin hỏi, đây có phải nhà Chu Nhị Lang không?"
Một nam nhân gánh theo sọt, tướng mạo thật thà đứng ở cửa sân hỏi.
Là chàng trai bán hàng rong!
Bên cạnh còn có bà mối trước kia từng đến mai mối cho cha ta!
Ta và đệ đệ khóc to hơn.
Hắn ta cho chúng ta kẹo, nhưng chúng ta kiên quyết không nhận.
Hắn ta ngồi ngoài sân chờ mẹ kế.
Trong làng, người ta nghe tin cũng kéo đến xem, tiện thể mua hàng, hỏi han xem hắn ta đến làm gì.