Mê Hoặc Quân Vương - Chương 11 - Kết thúc + Ngoại truyện 1
Cập nhật lúc: 2024-10-15 20:23:40
Lượt xem: 489
Cậu bé dáng người nhỏ nhắn, chạy trốn cũng nhanh hơn. Lúc lửa bốc lên, nếu không phải ta ôm chặt cậu bé.
Có lẽ cậu bé... đã chạy ra ngoài từ lâu rồi.
Đáng tiếc, cậu bé cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi.
Không hiểu được ẩn nhẫn chờ thời, càng không hiểu được lòng dạ của bậc đế vương.
Cậu bé hướng về phía linh vị của ta "phụt" một tiếng, nhổ một bãi nước bọt.
Anan
"Ả đàn bà độc ác này, ta ghét ả!"
Bùi Cảnh lập tức nổi giận, không nói hai lời liền phế truất ngôi vị Thái tử của cậu bé.
"Trẫm biết con vì chuyện của mẹ con, mà luôn bất mãn với Hoàng hậu, nhưng con đừng quên, nàng chưa từng bạc đãi con, lại càng là ân nhân cứu mạng của con!"
"Lòng lang dạ sói như vậy, thật là đồ vô phương cứu chữa! Người đâu, gỡ bỏ ngọc điệp tông thất của nó, từ nay về sau, trẫm không có đứa con trai này!"
Tin tức chưa đến nửa ngày đã truyền đến tai Giang Nhược Vi.
Ban đầu bà ta còn ôm hy vọng, hy vọng có thể sống đến khi Bùi Dục đăng cơ, được cậu bé đón ra ngoài, làm Hoàng thái hậu.
Nhưng không ngờ, Bùi Cảnh lại không hề nương tay.
Không chỉ gỡ bỏ ngọc điệp hoàng gia của cậu bé, còn phế cậu bé làm thường dân, đổi tên thành "Giang Dục".
Lưu Hoa thay ta nhắn lại một câu cuối cùng.
"Giang Nhược Vi à Giang Nhược Vi, nhìn người mình quan tâm nhất chịu oan ức, có khổ không nói nên lời, cuối cùng ngươi cũng có thể hiểu được tâm trạng của ta lúc đó rồi."
Bà ta sững sờ hồi lâu, đột nhiên vừa khóc vừa cười, như phát điên.
Rõ ràng, đã phòng bị kỹ càng, vắt óc suy nghĩ, tại sao cuối cùng vẫn mất đi tất cả những thứ mình trân trọng nhất?
Sự sủng ái của phu quân, ngôi vị Hoàng hậu, vinh quang của gia tộc.
Không chịu nổi cú sốc, bà ta hoàn toàn sụp đổ, tối hôm đó liền đập đầu tự tử trong lãnh cung.
Ta lơ lửng trên không trung, lạnh lùng nhìn bà ta tắt thở.
Mấp máy môi, lặng lẽ trả lời bà ta:
"Nếu không nảy sinh tà niệm, ra tay tàn độc với người vô tội, ngươi cũng tuyệt đối sẽ không rơi vào kết cục như ngày hôm nay."
"Tất cả những điều này, chẳng qua là ngươi, tội có ứng đòi."
(Kết thúc)
Ngoại truyện: Kiếp trước
1
Ta lại biến ra một thân thể khác, với thân phận nha hoàn bình thường, trở về Thẩm phủ.
Phòng của ta, ngay cạnh khuê phòng của tỷ tỷ, mười mấy năm qua vẫn luôn trống không.
Bây giờ ta chuyển vào, sửa nó thành Phật đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/me-hoac-quan-vuong/chuong-11-ket-thuc-ngoai-truyen-1.html.]
Hàng ngày tụng kinh niệm Phật trước Phật.
"Tất cả chúng sinh, từ vô thỉ đến nay. Sinh tử luân hồi, đều là do không biết chân tâm thường trụ, thể tánh trong sạch, sáng suốt, mà dùng tư tưởng hoang vọng. Tư tưởng này không chân thật, cho nên có luân hồi..."
Cảnh tượng kiếp trước lần lượt hiện lên trong đầu.
Kiếp trước, tỷ tỷ không phải là tiểu thư khuê các, cũng không có cái tên đầy thi vị như Thẩm Từ Nguyệt.
Tỷ ấy tên là Nhị Nương.
Là một người dân bình thường sống trong một ngôi làng bình thường dưới chân núi.
Lúc đó ta mới một nghìn tám trăm tuổi.
Một ngày nọ, vì tranh giành một cây linh thảo, ta đã đánh nhau dữ dội với một con quỷ núi mấy vạn tuổi. Đáng tiếc, tu vi của ta không đủ, rất nhanh đã rơi vào thế yếu, sau đó lại kiệt sức, rơi vào bẫy do dân làng đặt.
Bẫy thú kẹp c.h.ặ.t c.h.â.n sau của ta.
Ta từ bỏ giãy giụa, nằm yên dưới đáy hố.
Chuẩn bị đợi khôi phục lại chút nguyên khí, rồi dùng pháp lực thoát thân.
"Hồ ly nhỏ? Hồ ly nhỏ?"
Nhị Nương thò nửa cái đầu ra, gọi ta liên tục, chuẩn bị cứu ta.
Gần nơi ta rơi vào bẫy, địa hình phức tạp, nếu người đến cứu không cẩn thận, cũng sẽ rơi xuống hố.
Rõ ràng, tỷ ấy cũng sợ muốn chết.
Nhưng vẫn vừa nói to, vừa tự trấn an mình.
"Hồ ly nhỏ... Ngươi đau lắm phải không? Ngoan ngoãn một chút, đừng lộn xộn, ta sẽ đến cứu ngươi ngay."
Vừa bò, vừa cẩn thận tiến lên.
Nhị Nương là một cô bé tốt bụng, đã giúp ta tháo bẫy thú, lại còn hái thuốc nhai nát, giúp ta băng bó.
Đang định thả ta về rừng thì ta lên tiếng.
"Ngươi đã cứu ta, ta chính là hồ ly của ngươi, ngươi có thể ước ba điều."
Tỷ ấy sợ hãi ngã phịch xuống đất.
"A a a a ngươi ngươi ngươi ngươi là hồ ly?!"
Kể từ khi tổ tiên của ta là Đát Kỷ một mình lật đổ nhà Thương, loài người đã trở thành kẻ thù không đội trời chung với hồ ly chúng ta.
Ta tưởng tỷ ấy sẽ bỏ chạy, hoặc là gọi một đám dân làng đến vây bắt ta.
Không ngờ.
Tỷ ấy xách cổ ta, nhét ta vào trong bao tải.
"Ngươi mau trốn đi! Nếu bị người khác phát hiện, họ sẽ bắt ngươi đi hầm thịt đấy!"
Ta: "..."