MẸ CHỒNG MUỐN CÓ CHÁU, TÔI TẶNG BÀ BỐN ĐỨA CHÁU GỌI CHỒNG TÔI LÀ ANH TRAI - 6
Cập nhật lúc: 2025-03-28 18:05:28
Lượt xem: 1,466
Từ Triết vừa thấy tôi trong tình trạng thảm thương, liền ôm tôi vào lòng.
Sau đó, ánh mắt anh sắc lạnh nhìn chằm chằm vào hai người kia.
Lưu Tuyết Nhi lập tức không còn vẻ hung hăng ban nãy, bắt đầu giả vờ tủi thân nói:
“Em đang mang thai, ngửi mùi lạ là buồn nôn."
"Nhưng chị ta cứ khăng khăng đòi ăn bún ốc."
"Em bảo không được ăn, chị ta liền muốn đánh em."
"Em chỉ tự vệ nên mới thành ra thế này…”
Từ Triết chẳng buồn nghe cô ta nói nhảm.
Anh chỉ quan tâm tôi và đứa con trong bụng.
Anh lập tức gọi bác sĩ gia đình đến kiểm tra toàn diện cho tôi.
Đợi xác nhận không có gì nghiêm trọng, anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, anh bắt đầu xử lý mẹ chồng và Lưu Tuyết Nhi.
Lần này, anh không quá kích động, ngược lại lại… quá lạnh lùng.
Anh ra lệnh cho quản gia mua vài phần bún ốc về, đổ thẳng xuống sàn, trộn với bụi bẩn.
Rồi ép mẹ chồng và Lưu Tuyết Nhi phải ăn.
“Hai người ghét món gì, thì tôi sẽ bắt hai người ăn món đó."
"Để hai người biết ai mới là chủ thật sự của ngôi nhà này.”
“Hai người làm gì vợ tôi, tôi sẽ trả lại gấp đôi.”
Cả hai vốn dĩ không thể nuốt nổi.
Nhưng Từ Triết không ép buộc.
Chỉ nói nhẹ nhàng:
“Không ăn thì lập tức cút ra khỏi nhà này.”
Lời đe dọa này thực sự có sức nặng với hai kẻ đang có mưu đồ.
Cuối cùng, họ phải cắn răng mà nuốt từng miếng vào.
Mẹ chồng thì đỡ hơn, dù thấy ghê nhưng ăn vài miếng rồi cũng quen.
Lưu Tuyết Nhi thì khổ sở vô cùng, vốn đã nghén nặng, mùi thôi cũng muốn ói.
Vừa ăn vừa nôn.
Cuối cùng, cô ta cúi gập người mà ói hết ra bát bún.
Cô ta tưởng ói ra rồi là xong.
Nhưng Từ Triết lạnh lùng nói:
“Ói ra cũng phải ăn lại hết."
"Không thì mời cút!”
Tôi cứ tưởng việc này ghê tởm đến vậy, cô ta chắc chắn bỏ cuộc.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp quyết tâm phá hoại của cô ta.
Cô ta thực sự… đã ăn hết.
Cũng từ đó về sau, chỉ cần nghe đến hai từ “bún ốc”, cả hai người họ đều nôn khan không ngừng.
Sau khi Từ Triết xả giận thay tôi xong, sắc mặt mới dần dịu lại.
Anh định đưa tôi lên phòng nghỉ ngơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/me-chong-muon-co-chau-toi-tang-ba-bon-dua-chau-goi-chong-toi-la-anh-trai/6.html.]
Nhưng đúng lúc đó, cánh cửa biệt thự lại mở ra.
Tôi nhìn ra cửa — thì ra là… bố chồng đến.
Phải nói rằng, bố chồng và Từ Triết nhìn rất giống nhau.
Nếu ông trẻ lại vài chục tuổi, hai người chẳng khác gì bản sao.
Thậm chí giọng nói cũng giống nhau, nên cũng không trách Lưu Tuyết Nhi đêm đó nhận nhầm người trên giường.
Vừa bước vào nhà, mẹ chồng đã vội chạy đến khóc lóc kể tội, mong ông đứng ra bênh vực.
Một màn giả tạo, khóc lóc ầm ĩ khiến bố chồng nhíu mày.
Lưu Tuyết Nhi thấy bố chồng cũng đến, liền lao đến than thở như mưa:
“Cậu… mấy hôm nay con khổ lắm… bị oan ức nhiều lắm…”
Nhưng sắc mặt bố chồng khi nhìn thấy cô ta… có chút lạ lạ.
Tôi và Từ Triết đều không bỏ qua biểu cảm đó, liếc mắt nhìn nhau.
Xem ra, đêm đó dù có say đến đâu, bố chồng cũng còn chút ký ức.
Tuy ông chưa từng nói ra, nhưng hôm nay thấy Lưu Tuyết Nhi đến gần…
Có vẻ như ông đã nhớ lại một phần chuyện xảy ra hôm đó.
Sau một lúc dỗ dành, ông bảo cả hai đi nghỉ.
Đợi họ rời đi, ông mới quay sang Từ Triết, quát lớn:
“Giỏi rồi nhỉ?"
"Đến cả bố cũng dám bày trò tính kế?”
Từ Triết chẳng hề sợ hãi, bình thản đáp:
“Tính kế gì chứ?"
"Bố chẳng phải luôn ép con ly hôn, bảo con tìm người biết đẻ à?"
"Nếu không thì dòng họ nhà họ Từ tuyệt tự, bố mất mặt với tổ tiên.”
“Giờ hay rồi đấy."
"Tận… bốn đứa lận, thế này bố có thể yên tâm nhắm mắt với tổ tiên rồi.”
Bố chồng nghe xong, không cãi lại, chỉ hừ lạnh rồi bỏ đi.
Sắc mặt Từ Triết cũng trầm xuống, nhưng tôi không biết an ủi ra sao.
Hai cha con họ vốn bất hòa từ lâu.
Mà nguyên nhân là do mẹ ruột Từ Triết, tôi cũng không tiện xen vào.
Tôi đưa anh về phòng nghỉ ngơi.
Nhưng chưa được bao lâu, mẹ chồng lại tìm tới.
Bà ta ra vẻ quan tâm:
“A Triết à, Vãn Tịch đang mang thai."
"Nếu hai đứa ngủ chung mà con lỡ đè lên bụng nó thì nguy hiểm lắm."
"Hay là tạm thời hai đứa ngủ riêng đi?”
Tôi và Từ Triết thừa biết bà ta đang giở trò gì.
Nên quyết định… giả vờ nghe theo để chơi lại một vố.
Dù sao đóng kịch đến mức này cũng đã mệt rồi, chúng tôi thật sự không muốn nhìn mặt họ thêm nữa.
Tối hôm đó, Từ Triết làm theo lời mẹ, sang phòng khác ngủ.