Mẹ chồng "hợm hĩnh" - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-20 10:19:27
Lượt xem: 2,177
02
Tôi ra về mang theo chiếc túi Hermes của mình. Cái túi Hermes này mẹ tôi phải bỏ ra mười lăm vạn mới mua được, đáng tiếc trong mắt mẹ Loan Thiệu, nó không giá trị bằng cái túi hàng nhái giá một vạn tám của bà ấy.
Tôi đến đây với tất cả thành ý của mình. Tôi đã muốn nói với mẹ anh ta rằng bố tôi đã hứa với tôi, dù chùng tôi quyết định ở đâu ông cũng đều tặng một chiếc ô tô và một căn nhà cho chúng tôi.
Nếu như không muốn làm việc cũng không sao, tương lai tôi và Loan Thiệu có thể cùng nhau tiếp quản công ty của gia đình. Nhưng trước mọi chuyện không mong đợi đó, tôi đã không nói một lời nào.
Tôi mím môi hỏi Loan Thiệu: “Có phải mẹ anh ghét bỏ em vì em là người ở thành phố khác không?”
Tôi muốn nói cho anh ta biết hoàn cảnh thực tế của mình, ở bên nhau lâu như vậy, tôi vẫn còn tình cảm với Loan Thiệu. Nhưng Loan Thiệu cũng không hề xin lỗi tôi vì hôm nay mẹ anh ta đã cư xử không phải, vừa đi vừa nói rất tự nhiên: “Đúng như vậy mà, chúng ta ở đâu thì nên tìm những người cùng hộ khẩu ở đó. Anh nói cho em biết, người ở nơi khác tới đây đều là vì muốn nhập hộ khẩu, có ai mà không muốn ở lại thành phố S này cơ chứ. Anh có người bạn có vô số phụ nữ vây quanh muốn kết hôn với anh ấy chỉ vì muốn ở lại thành phố này.”
Anh ta còn chép chép miệng cảm thán: “Cũng chỉ có anh không chê em là người nơi khác.”
Những lời tôi muốn nói bị kẹt lại ở trong cổ họng, trong nháy mắt tôi không thể nói được lời nào.
……
Tôi không dám nói chuyện này với bố mẹ, nói ra sẽ bọn họ tức đ..iên lên mất.
Ở bên Loan Thiệu lâu như vậy, tôi ít nhiều cũng có chút luyến tiếc anh ta. Tuy rằng anh ta không phải là người có điều kiện tốt nhất đến với tôi, thậm chí có thể nói là kém cỏi nhất, nhưng đã ở bên nhau một năm, có là nuôi chó cũng phải có tình cảm nhất định. Tôi không muốn từ bỏ anh ta dễ dàng như vậy.
Nhưng Loan Thiệu đối với tôi càng ngày càng thờ ơ. Lúc đầu tôi còn không rõ lý do vì sao, cho đến khi tôi phát hiện ra đoạn tin nhắn nói chuyện phiếm với đối tượng xem mắt trong điện thoại của anh ta.
Loan Thiệu đã ngủ, điện thoại của anh ta sạc pin ở chỗ tôi. Trong bóng đêm màn hình điện thoại đó đột nhiên sáng lên, báo hiệu có tin nhắn đến.
Có lẽ là do giác quan thứ sáu của phụ nữ, trước đây tôi chưa bao giờ xem điện thoại của anh ta, nhưng lần này tôi vươn tay ra cầm lấy, do dự một chút, nhập mật khẩu vào xem tin nhắn kia.
Sau đó, tôi thấy anh ta đặt tên một cô gái khác là “Nữ thần”.
Ảnh đại diện của cô gái đó là một bông hoa hồng màu đỏ, hai người từ mấy ngày trước đã bắt đầu chuyện trò qua lại. Lịch sử trò chuyện dài đến mức tôi kéo xuống rất lâu mới kết thúc.
Trong đoạn chat, cô gái kia không để ý tới anh ta, nhưng Loan Thiệu lại nịnh bợ cô ấy không màng đến sĩ diện.
Anh ta nói: [Anh đối với em chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên. Anh thực sự rất thích em. Anh cảm thấy mình độc thân đến giờ phút này chỉ là chờ em xuất hiện.]
Loan Thiệu chưa bao giờ đối với tôi như vậy, anh ta luôn luôn tỏ ra trịch thượng một cách khó hiểu.
Anh ta còn nói: [Em cảm thấy anh thế nào, chúng ta cũng không còn trẻ nữa. Tốt nhất là nên quyết định kết hôn càng sớm càng tốt.]
Nhưng hôm qua chính anh ta còn nói với tôi anh ta thấy mình vẫn còn trẻ, không cần vội.
Cuối cùng anh ta nói: [Cuối tuần này em có thời gian không, nữ thần, anh muốn mời em ăn cơm? Anh biết có một nhà hàng đồ ăn ở đó rất ngon.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/me-chong-hom-hinh/chuong-2.html.]
Trong bóng tối, tôi máy móc kéo xuống đọc hết những tin nhắn khó chịu kia. Tôi không biết người đàn ông luôn tỏ ra xa cách, cao ngạo trước mặt tôi này lại ở trước mặt người khác giống như một con ch.ó la liếm, nịnh bợ.
Chỉ vì cô gái đó có một căn nhà rộng tám mươi mét vuông sao?
Tôi nhắm mắt lại, đánh thức Loan Thiệu, đưa màn hình điện thoại ra trước mặt anh ta, bình tĩnh hỏi: “Chuyện này là thế nào?”
Loan Thiệu dụi dụi mắt, đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhổm dậy giật lấy điện thoại. Động tác của anh ta quá mạnh làm móng tay của tôi bị chạm gãy, đau đến mức khiến tôi run rẩy.
Nhưng tôi còn chưa kịp nói gì, Loan Thiệu đã ngồi dậy tức giận nói: “Sao em lại xem trộm điện thoại của anh?”
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
Tôi liếc nhìn móng tay bị gãy, nhỏ giọng nói: “Loan Thiệu, anh đây là có ý gì? Đứng núi này trông núi nọ sao? Vừa ở bên tôi, vừa đi tán tỉnh người khác?”
“Loan Thiệu” Tôi nhìn anh ta châm chọc nói: “Anh làm cho tôi thấy thật ghê tởm.”
Loan Thiệu vừa nghe tôi nói lời này, sắc mặt lập tức thay đổi. Vẻ mặt anh ta trở nên dữ tợn, lớn tiếng nói: “Phải, chính là tôi không muốn ở bên cô nữa đấy, thì làm sao?”
“Cô cũng không tự xem lại bản thân mình có thể cho tôi cái gì? Bố mẹ cô có thể mua nhà cho chúng ta sao? Tôi ở bên cô khác nào phải chịu nghèo khổ cả đời? Tôi nói cho cô biết, Thẩm Giai.” Anh ta chỉ tay vào mặt tôi gằn từng chữ nói: “Bố mẹ cô có bốc gạch cả đời cũng không mua nổi cái nhà vệ sinh ở đây!”
Tôi sững sờ nhìn người đàn ông trán nổi đầy gân xanh, vẻ mặt hung ác này. Anh ta dường như đã biến thành một người khác, không còn hiền lành, nho nhã như thường ngày mà biến thành một con ch.ó đầy thực tế và hèn nhát. Tôi chợt cảm thấy rất bối rối.
“Anh trông cậy vào hôn nhân để thay đổi cuộc đời của mình? Trong mắt anh hôn nhân chỉ là một cuộc giao dịch thôi sao?”
“Thẩm Giai, cô đừng có giả bộ nữa” Loan Thiệu đứng dậy, anh ta nhếch mép cười lạnh, hất cằm nói với tôi: “Chẳng lẽ cô ở bên tôi không phải vì muốn ở lại thành phố S và có được hộ khẩu ở đây sao? Nếu không tại sao nhiều người theo đuổi cô như vậy, cô lại chọn tôi? Không phải do tôi là người địa phương sao?”
Giọng điệu của anh ta chắc chắn đến mức tôi thực sự cảm thấy hơi choáng váng, như thể những gì anh ta nói thực sự là ý định của tôi. Thì ra trong mắt anh ta, tôi ở bên anh ta không phải vì thích anh ta, mà là vì muốn có hộ khẩu ở thành phố này.
Nhưng bất động sản nhà tôi nhiều không đếm xuể, khắp nơi trong nước nhà tôi đều có tài sản, vì sao tôi nhất định phải ở lại thành phố S?
Tôi cảm thấy quả thực không thể nói lý được nữa, Loan Thiệu đã bị ám ảnh vì chuyện hộ khẩu này, tôi cũng không muốn nhiều lời với anh ta nữa. Chia tay thì chia tay, tôi cũng không phải không có ai muốn.
Tôi dứt khoát giữ im lặng, xuống giường thu dọn đồ đạc. Loan Thiệu vừa thấy tôi lấy vali ra, ở phía sau giễu cợt nói: “Cô cũng không cần làm bộ như vậy, có làm như vậy tôi cũng không giữ cô lại. Đi đi, hôm nay nếu cô ra khỏi cánh cửa này cũng đừng quay lại nữa. Tôi nói cho cô biết, tôi không có khả năng nhai lại cỏ đã ăn rồi đâu.”
Tôi không thèm để ý tới anh ta, thu dọn đồ đạc của mình xong liền đi ra ngoài. Cánh cửa sau đập mạnh vào, Loan Thiệu lớn tiếng nói: “Tôi muốn nhìn xem, người như cô, cái gì cũng không có, có thể đi đến đâu? Sau này đừng có quay lại khóc lóc cầu xin tôi đấy!”
Tôi cười khẩy, mở điện thoại ra đặt phòng tại khách sạn năm sao gần nhất. Phòng tổng thống, tám vạn một đêm, bằng một năm tiền lương của Loan Thiệu. Sau đó tôi gọi cho bố tôi.
“Bố, khu đô thị Thịnh Cảnh chúng ta vừa khai phá kia, còn có căn hộ nào hay không? Con muốn một căn.”
Bố tôi đêm hôm khuya khoắt bị tôi đánh thức, suy nghĩ một lúc mới nói: “Bán cũng gần hết rồi, nhưng bố có để lại vài căn. Có một căn rộng hai trăm sáu mươi mét vuông, con có muốn vào ở hay không? Nội thất cao cấp đầy đủ, chỉ cần dọn vào là ở được.”
Tôi gật đầu: “Vâng, ngày mai con đến lấy chìa khóa.”