MẸ CHỒNG DẪN TÔI CÙNG LY HÔN HAI NGƯỜI CHỒNG TỆ BẠC - CHƯƠNG 3

Cập nhật lúc: 2025-01-08 16:14:36
Lượt xem: 1,342

Đến khách sạn, bố chồng đang ngồi cạnh Cố Tiểu Hà.

 

Ông trông đầy sức sống, hoàn toàn không giống dáng vẻ uể oải khi ở bên mẹ chồng.

 

Cố Tiểu Hà, 50 tuổi, bảo dưỡng rất tốt. Bà mặc sườn xám, khoác khăn choàng, trang điểm nhẹ nhàng, trông thật thanh tao quý phái. Không thể phủ nhận, bà ấy rất hợp với phong thái nho nhã của bố chồng.

 

Không giống mẹ chồng tôi, xuất thân từ gia đình nghèo, bà không chú trọng tiểu tiết, thường xuyên làm việc trong nhà xưởng, lúc nào cũng lấm lem. Hiện tại, dấu vết tuổi già đã hiện rõ trên khuôn mặt bà.

 

Bố chồng nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Tiểu Hà, ánh mắt vô cùng kiên định, kể lại câu chuyện ngày xưa của hai người.

 

Khi kể đến đoạn cảm động, Cố Tiểu Hà rơi nước mắt, bố chồng dịu dàng lau nước mắt cho bà.

 

"Bà ấy đã chờ đợi tôi bao năm, tôi cũng chờ bà ấy bao năm. Tôi đã lãng phí bao năm tháng bên mẹ các con, phần đời còn lại, dù thế nào tôi cũng phải ở bên bà ấy.

 

"Mẹ các con không hiểu, nhưng các con chắc chắn có thể hiểu được.

 

"Đây chính là tình yêu, vượt qua mọi khó khăn cũng phải kiên trì!"

 

"Bố, con hiểu bố." Chồng tôi gật đầu lia lịa, "Con ủng hộ bố theo đuổi hạnh phúc, con sẽ khuyên mẹ."

 

Tôi cảm thấy nực cười: "Không đúng chứ bố, dì Cố ở nước ngoài còn từng kết hôn, sao có thể gọi là chờ bố được?"

 

Thẩm Tụng Ngôn mặt tối sầm: "Cô nói chuyện với bố kiểu gì thế?"

 

Bố chồng không để tâm, nhẹ nhàng nắm tay Cố Tiểu Hà, giọng dịu dàng:

 

"Đó là tình thế bắt buộc. Một người phụ nữ yếu đuối, một mình nơi đất khách quê người, không kết hôn thì sống làm sao?

"Bao năm qua, bà ấy không có con cái, giờ đây chẳng có ai chăm sóc ngoài tôi."

 

Tôi chưa từng thấy bố chồng dịu dàng như vậy. Với mẹ chồng, ông lúc nào cũng thiếu kiên nhẫn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/me-chong-dan-toi-cung-ly-hon-hai-nguoi-chong-te-bac/chuong-3.html.]

 

Thẩm Tụng Ngôn từng nói mẹ chồng tôi ngang ngược, suốt bao năm qua dường như lấn át bố chồng, khiến ông không ngẩng đầu lên được trước bạn bè cũ.

 

Khi bị phản bác nhiều lần, giờ mẹ chồng muốn nói chuyện gì nghiêm túc, bố chồng chỉ hờ hững đáp "Được được", "Phải phải", "Bà tự quyết đi".

 

Cố Tiểu Hà nhìn tôi.

 

Ánh mắt nghi ngờ của tôi không hề che giấu.

 

Đột nhiên, bà ấy ôm mặt, giọng run rẩy.

 

"Châu Đồng, tôi có phải đang gây phiền phức cho anh không?"

Bà đứng dậy, cúi đầu nhìn bố chồng.

 

"Nếu phá hoại gia đình anh, khiến con cái anh buồn lòng, tôi sẽ đi! Dù sao tôi cũng quen với việc phiêu bạt khắp nơi!"

Bố chồng vội vàng nắm lấy bà, giọng hoảng loạn:

 

"Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến các người! Dù thế nào tôi cũng phải ly hôn, bảo mẹ các người đừng làm mọi chuyện khó coi!"

Bố chồng định nói thêm, nhưng đột nhiên im bặt.

 

Chúng tôi nhìn thấy mẹ chồng từ bàn bên cạnh bước ra.

 

Bố chồng lập tức chắn trước mặt Cố Tiểu Hà, đầy vẻ đề phòng, như thể mẹ chồng là lũ lụt hung bạo muốn cuốn trôi người phụ nữ ông yêu quý.

 

"Thẩm Châu Đồng, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu." Mẹ chồng mặt lạnh tanh.

 

"Năm đó anh bị xuất huyết não, nằm ICU suốt một tháng, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Lúc ấy, cô Cố của anh đang ở đâu?"

 

Mặt Cố Tiểu Hà sững lại, vội nắm c.h.ặ.t t.a.y áo bố chồng, nước mắt tức thì rơi như mưa.

 

Loading...