MẸ CHỒNG DẪN TÔI CÙNG LY HÔN HAI NGƯỜI CHỒNG TỆ BẠC - CHƯƠNG 11
Cập nhật lúc: 2025-01-08 16:19:53
Lượt xem: 6,673
Tôi tận dụng cơ hội, quảng bá cho công ty mình bằng cách đăng thông báo trên trang chủ:
“Tất cả sản phẩm của chúng tôi đều có báo cáo kiểm định, luôn đảm bảo tiêu chí an toàn sức khỏe.”
Điều này vốn là nguyên tắc mà mẹ chồng tôi luôn kiên trì từ trước, cũng là giá trị cốt lõi từng giúp Thẩm Thị nổi tiếng.
Nghe nói, trong lúc bị báo chí bao vây, bố chồng tôi không kịp chạy thoát và bị phỏng vấn.
Họ chĩa micro vào ông:
“Sản phẩm của quý công ty bị tố đạo nhái, quảng cáo không lành mạnh, đó có phải là tôn chỉ kinh doanh không?”
“Công ty xuống dốc sau khi vợ ông rời đi, ông có hối hận không?”
Bố chồng tái mặt, lắp bắp:
“Các người từ tờ báo nào? Sao dám bịa đặt như vậy!
“Tôi sẽ kiện các người! Kiện hết!”
Thẩm Tụng Ngôn lái xe đến giải cứu, hai cha con lén lút trốn đi.
Nghe nói, ngay sau khi về nhà, bố chồng tôi bị tái phát xuất huyết não.
Lần này, bên cạnh ông không có mẹ chồng.
Cố Tiểu Hà hoảng loạn khóc lóc, không biết phải làm gì, thậm chí không gọi nổi cấp cứu.
Bố chồng được đưa đến bệnh viện quá muộn, dẫn đến tổn thương não, bị liệt nửa người.
Cố Tiểu Hà không biết làm việc nhà, còn Nam Khê thì vô dụng hơn.
Công ty rối loạn, Thẩm Châu Đồng nằm liệt giường, Thẩm Tụng Ngôn tất bật lo mọi việc.
Anh ta gọi điện cầu xin mẹ chồng quay lại chăm sóc bố chồng.
Mẹ chồng không thèm nghe, mỗi lần thấy cuộc gọi, bà đưa điện thoại cho con ch.ó của Nguyệt Nguyệt "trả lời".
Không từ bỏ, anh ta lại gọi cho tôi:
“Cô khuyên mẹ đi! Một ngày vợ chồng thì trăm năm ân nghĩa, bà ấy không lẽ để mặc bố tôi c.h.ế.t sao?
“Văn Vũ, nói với mẹ cô đi, nếu bà ấy vô tình như thế, chắc chắn sẽ gặp quả báo!”
Tôi bật cười:
“Nguyền rủa chính mẹ mình, anh đúng là đứa con hiếu thảo nhất mà tôi từng gặp.”
Rồi tôi dập máy.
Nghe nói, Nam Khê và Cố Tiểu Hà vẫn tiêu tiền như nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/me-chong-dan-toi-cung-ly-hon-hai-nguoi-chong-te-bac/chuong-11.html.]
Mỗi khi ai nhắc đến việc phải tiết kiệm, Cố Tiểu Hà lại rơm rớm nước mắt, kể rằng cả đời bà chưa từng chịu khổ, không ngờ cuối đời, khi ở bên "tình yêu đích thực", lại phải sống trong cảnh thiếu thốn.
Bố chồng tôi không nỡ từ chối, đành để bà tiếp tục tiêu xài.
Còn Nam Khê, đang mang thai nên càng được cưng chiều, khiến gia sản của Thẩm gia tích góp bao năm bốc hơi với tốc độ chóng mặt.
Không lâu sau, Nam Khê sinh con.
Đứa trẻ là một bé trai tóc vàng, mắt xanh – rõ ràng đến mức không cần làm xét nghiệm ADN.
Nghe nói, trong phòng sinh, Thẩm Tụng Ngôn đỏ bừng mặt, định bóp cổ Nam Khê. Bác sĩ và y tá hoảng sợ báo cảnh sát, khiến mọi chuyện trở nên hỗn loạn.
Một lần, tôi và mẹ chồng đến H thành gặp khách hàng, bất ngờ chứng kiến một màn kịch lớn tại sân bay.
Nam Khê ôm con, kéo vali to đùng, dìu Cố Tiểu Hà chạy phía trước.
Thẩm Tụng Ngôn đẩy xe lăn, chở bố chồng tôi đuổi theo phía sau.
Khi bắt kịp, Thẩm Tụng Ngôn nắm chặt Nam Khê, không buông tay.
“Trả tiền lại cho tôi, không thì tôi kiện các người lừa đảo!
“Trả lại vợ con cho tôi!
“Nếu không vì cô, tôi đã không ly hôn!”
Bố chồng ngồi trên xe lăn, miệng méo xệch, nước dãi chảy ra, chỉ biết hét "A... A..." không rõ lời.
Cảnh tượng thật sự rất chấn động, nhiều người giơ máy quay ghi lại.
Tôi và mẹ chồng nấp trong đám đông, không dám thở mạnh, sợ rằng nếu bị kéo vào, cả đời sẽ mất mặt.
Cuối cùng, tất cả bọn họ bị cảnh sát dẫn đi.
Tôi và mẹ chồng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Cuộc sống này sao cứ như phim hành động vậy.” Tôi cảm thán.
Sau vài ngày yên bình, Thẩm Tụng Ngôn lại đến, lần này dẫn theo cả bố chồng tôi.
Bố chồng ngồi xe lăn, khuôn mặt từng được coi là nho nhã giờ trông hết sức buồn cười.
Ông cố gắng thốt ra từng chữ, giọng khàn đặc:
“Tiểu Trác...”
Mẹ chồng tôi làm như không thấy, đi thẳng qua họ.
Thẩm Tụng Ngôn hét từ phía sau:
“Mẹ!!”
Bà không quay đầu.