Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mẹ Bạn Trai Tặng Vàng Giả Cho Tôi - 1

Cập nhật lúc: 2025-02-10 16:31:57
Lượt xem: 257

Bạn trai tôi hào hứng nói với tôi rằng mẹ anh ấy đã mở cho tôi một tài khoản chi tiêu gia đình, hạn mức mỗi tháng là mười nghìn. 

 

“Bảo bối, em thích gì cũng có thể mua, lần này có thể dọn sạch giỏ hàng rồi nhé.” 

 

“Mẹ anh đối xử với em còn tốt hơn cả với con ruột như anh, anh thật là ghen tỵ c.h.ế.t đi được.” 

 

Tôi vừa cảm động vừa lo lắng, không dám đụng vào số tiền đó, sợ để lại ấn tượng xấu với mẹ chồng tương lai. 

 

Thế nhưng tối hôm đó, khi tôi ra công viên tìm cảm hứng, vô tình nghe thấy mẹ Lư đang cao giọng khoe khoang sự “sáng suốt” của mình. 

 

“Tôi dám chắc, bây giờ con bé đó có ấn tượng tuyệt vời về tôi, mà lại chẳng dám tiêu một đồng nào. Con trai tôi cũng vui mừng, còn tưởng tôi đối xử tốt với bạn gái nó. Không tốn đồng nào mà vẫn đạt được mọi thứ, mấy người nên học tập đi, đừng dại dột tặng lì xì hay mua quà làm gì, để dành tiền đó cho mình tiêu chẳng phải tốt hơn sao?”

 

01

 

Giữa trung tâm đám đông, mẹ Lư mặt mày hớn hở, vừa nói vừa khoa tay múa chân, nước bọt bắn đầy mặt những người xung quanh. 

 

Tôi với bà ta thực ra chưa từng gặp mặt, nhưng có thể nhận ra ngay lập tức, toàn bộ là nhờ bà ta từ sau khi kết bạn với tôi liền không ngày nào không đăng ảnh lên vòng bạn bè. 

 

Ảnh chụp sát mặt, chéo nghiêng thẳng góc, lọc hình cấp mười, lại còn kéo căng đến đứt gân. 

 

Tôi là một kẻ sợ xã hội tới cùng cực, ngày thường chỉ sống nhờ việc viết lách. 

 

Những lúc không có linh cảm, tôi rất thích bịt kín mình từ đầu đến chân rồi chạy tới những nơi tụ họp tin đồn —— công viên, để tích lũy tư liệu. 

 

Thông thường, những bà dì nhảy vũ điệu quảng trường sau khi khiêu vũ mệt mỏi sẽ ngồi xuống tán gẫu đôi ba câu chuyện ta trong họ ngoài làng, tôi sẽ nghiêng tai lắng nghe. 

 

Nhưng ai mà ngờ, lần này lại ăn dưa ngay chính vào người mình là nhân vật chính. 

 

Tôi hạ mũ xuống thấp, lại kéo khẩu trang lên cao hơn, khẽ khẽ dịch tới, giữ một khoảng cách vừa đủ để không gây chú ý nhưng vẫn có thể nghe rõ tiếp câu chuyện.

 

“Nhỡ đâu cô ta thực sự tiêu tiền thì sao? Mỗi tháng mười nghìn đâu phải con số nhỏ?” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/me-ban-trai-tang-vang-gia-cho-toi/1.html.]

 

Mẹ Lư đắc ý nói: “Tôi đâu có ngốc, hễ cô ta tiêu quá năm mươi tệ là tôi lập tức hủy liên kết tài khoản chi tiêu gia đình. Đúng lúc lấy cái cớ này để khiến con trai tôi có ấn tượng không tốt với cô ta. Đây gọi là nắm thế thượng phong, chủ động chiếm lợi thế trong mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu, sau này lời cô ta nói với con trai tôi cũng chẳng có trọng lượng gì nữa.” 

 

“Với lại tôi đã tìm hiểu kỹ rồi, con bé đó gia cảnh khá giả, ăn mặc toàn đồ cao cấp, sẽ chẳng thèm động vào chút tiền lẻ này của tôi đâu. Cái tôi thể hiện chỉ là tấm lòng, còn cô ta nhận được cũng chỉ là tấm lòng, thế thôi.” 

 

“Lư Quế Hương, bà làm vậy cũng quá đáng quá rồi đấy? Người ta chỉ là cô bé mới tốt nghiệp, bà cần gì phải tính toán lắm mưu nhiều kế như thế?” 

 

Trong đám đông có người lên tiếng chất vấn, mẹ Lư liền tỏ ra không vui: “Cô biết gì chứ? Mấy cô bé đó mới là người tính toán nhiều. Hôm trước sinh nhật tôi, cô ta gửi tặng tôi một chai nước hoa, còn cố tình để nguyên nhãn giá, tám nghìn tệ ấy. Ai mà tin được? Chút xíu nước hoa mà đắt đến thế sao?” 

 

“Với lại, ai mà chẳng biết khi tặng quà thì nên gỡ nhãn giá đi, cô ta cố tình để nhãn giả lên là để lừa tôi, lấy lòng con trai tôi. Tôi già thế này rồi, sao có thể mắc bẫy chứ?” 

 

“Thế bà làm gì? Bà gửi tiền lại cho cô ta à?” 

 

Không đến mức đó, nhưng chẳng bao lâu sau, mẹ Lư gửi cho tôi một món quà đáp lễ, là một chiếc vòng tay vàng, nếu là hàng thật thì chắc phải trị giá hai ba chục nghìn tệ. 

 

~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~

Nhưng. 

 

Quả nhiên, giọng nói của mẹ Lư vang lên đúng lúc, xác nhận suy đoán của tôi: “Tôi đi mua một chiếc vòng tay mạ vàng, bên trong là bạc, tổng cộng hết 200 tệ. Tôi tin chắc cô ta cũng chẳng dám đi nung chảy để kiểm tra thật giả. Ít nhất thì 200 tệ tôi bỏ ra là tiền thật, còn cái chai nước hoa bé xíu của cô ta chưa chắc đáng mấy đồng, mùi hương thì nhạt toẹt, không để ý kỹ còn chẳng ngửi thấy gì.”

 

“Câu này không thể nói mà không thấy cắn rứt lương tâm đâu nhé. Bà thích cái chai nước hoa đó đến mức ngày nào cũng xịt, ai ở cạnh bà cũng bị ám mùi hết. Muốn mượn dùng thử thì bà tiếc không cho, giờ lại nói như thế. Lư Quế Hương, bà sống sao mà kỳ cục vậy?” 

 

Mẹ Lư không vui, bắt đầu làu bàu chửi mắng rồi cãi nhau ầm ĩ với đối phương. 

 

Tôi chợt nhận được quá nhiều thông tin cùng lúc, đầu óc như muốn nổ tung. 

 

Chai nước hoa đó là hoa huệ đêm của nhà Jacques Henry, mẹ tôi rất thích dùng. Khi mua thêm để bổ sung cho mẹ, tình cờ nghe nói sắp đến sinh nhật mẹ Lư, tôi thuận tiện mua thêm một chai gửi cho bà ấy. 

 

Còn về nhãn giá, tôi nhớ rõ mình đã tháo ra rồi, không hiểu sao bà ta vẫn có. Chẳng lẽ tôi nhầm lẫn giữa chai của mẹ và chai gửi cho bà ta, mới gây ra tình huống dở khóc dở cười này? 

 

Nhưng tôi không bao giờ ngờ được rằng mẹ Lư lại nghĩ đó là đồ giả. 

 

Còn cái vòng tay mạ vàng kia, bảo sao tôi đeo mấy ngày thì thấy cổ tay ngứa ngáy, từ đó cất luôn không đụng đến nữa. 

Loading...