MÁU VẤY BẠCH Y - HẾT
Cập nhật lúc: 2025-01-20 06:58:54
Lượt xem: 892
…
Ta gặp Thẩm Thời Câm và nhờ hắn giúp đỡ. Ta biết, hắn là người duy nhất có thể giúp ta trả thù.
"Thẩm tướng quân, ta muốn nhờ ngài một việc." Ta nói.
"Chuyện gì?" Thẩm Thời Câm hỏi.
"Ta muốn ngài giúp ta g.i.ế.c c.h.ế.t Thái tử và Diêu Hoan Ý." Ta trả lời, ánh mắt đầy thù hận.
Thẩm Thời Câm im lặng một lúc lâu, rồi hắn gật đầu.
"Được, ta đồng ý." Hắn nói. "Nhưng ta cũng có một điều kiện."
"Điều kiện gì?" Ta hỏi.
"Ta muốn cô giúp ta trốn khỏi đây." Hắn trả lời. "Sau khi mọi chuyện kết thúc, cô hãy mang Đạp Tuyết đi cùng, đến Vụ Lam Sơn, tìm nơi đó, giao nó cho người ở đó, bọn họ sẽ sắp xếp cho cô"
"Được, ta hứa với ngài." Ta gật đầu.
…
Thẩm Thời Câm nhờ ta mang Đạp Tuyết đi. Hắn sợ rằng, nếu hắn có chuyện gì, Đạp Tuyết sẽ không có ai chăm sóc.
"A Kinh, hãy chăm sóc tốt cho Đạp Tuyết." Hắn nói. "Nó là người bạn duy nhất của ta."
"Ngài yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho nó." Ta hứa.
…
Thái tử ra lệnh cho ta không được theo Diêu Hoan Ý vào Đông cung. Hắn nói rằng, hắn không muốn ta ở bên cạnh Diêu Hoan Ý.
"A Kinh, ngươi không cần theo tiểu thư vào Đông cung." Thái tử nói. "Ngươi hãy ở lại Diêu phủ, lo liệu mọi việc trong phủ."
Ta biết, hắn đang nghi ngờ ta. Hắn sợ rằng ta sẽ tiết lộ bí mật của hắn cho Diêu Hoan Ý.
"Nô tỳ tuân lệnh." Ta cúi đầu trả lời.
…
Thái tử tin vào giấc mơ của ta, hắn bắt đầu nghi ngờ về người phương Bắc. Hắn cho rằng, người phương Bắc đang âm mưu chống lại Nam quốc.
"A Kinh, ngươi nói trong giấc mơ của ngươi, người con gái đó đến từ phương Bắc phải không?" Thái tử hỏi.
"Vâng, thưa Thái tử điện hạ." Ta trả lời.
"Hừm, vậy thì chắc chắn là có chuyện mờ ám." Thái tử nói. "Người phương Bắc luôn nham hiểm, khó lường."
Ta mỉm cười. Kế hoạch của ta đang tiến triển rất tốt.
…
Ta đã lập ra một kế hoạch tỉ mỉ để trả thù. Ta sẽ dùng chính tay mình để kết liễu những kẻ đã hại c.h.ế.t ta và những người ta yêu thương.
Ta sẽ không bao giờ quên cái c.h.ế.t thảm khốc của mình ở kiếp trước. Ta sẽ không bao giờ quên sự phản bội của Diêu Hoan Ý. Ta sẽ không bao giờ quên nỗi đau mất đi người thân.
Mối thù này, ta nhất định phải trả.
…
Ta lừa Thái tử về việc Diêu Hoan Ý múa điệu "Đạp Tuyết Tầm Phương" sẽ giúp Nam quốc thắng trận. Ta nói với hắn rằng, đó là điệu múa cổ xưa của người phương Bắc, có sức mạnh thần kỳ.
"Thái tử điện hạ, người hãy để tiểu thư múa điệu 'Đạp Tuyết Tầm Phương'." Ta nói. "Điệu múa đó sẽ giúp chúng ta giành chiến thắng."
Thái tử tin ta, hắn ra lệnh cho Diêu Hoan Ý chuẩn bị điệu múa.
…
Ta giúp Thẩm Thời Câm trốn khỏi kinh thành. Ta đưa hắn đến một nơi an toàn, rồi chia tay hắn.
"A Kinh, bảo trọng." Thẩm Thời Câm nói.
"Thẩm tướng quân cũng bảo trọng." Ta đáp.
…
Thu Thư đưa cho ta giấy tờ tùy thân. Nàng ấy đã chuẩn bị sẵn cho ta, phòng trường hợp ta cần dùng đến.
"A Kinh, muội phải cẩn thận đấy." Thu Thư lo lắng nói. "Nhớ kỹ, đừng tin tưởng bất kỳ ai."
"Ta biết rồi, Thu Thư." Ta ôm lấy nàng ấy. "Cảm ơn tỷ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mau-vay-bach-y/het.html.]
…
Ta bị đánh ngất và tỉnh dậy trong một căn nhà gỗ nhỏ. Ta nhận ra mình đang ở ngoại ô kinh thành.
"Cô tỉnh rồi à?"
Ta giật mình, quay lại nhìn. Là Thẩm Thời Câm. Hắn đang ngồi bên cạnh ta, sắc mặt không được tốt lắm.
"Thẩm tướng quân, sao ngài lại ở đây?" Ta hỏi.
"Ta không yên tâm để cô đi một mình." Hắn trả lời. "Vả lại, ta cần cô giúp ta một việc."
…
Ta và Thẩm Thời Câm cùng nhau chứng kiến trận chiến giữa Nam quốc và Bắc Ngu. Quân Nam đại bại, Thái tử tử trận.
Diêu Hoan Ý bị ép phải múa "Đạp Tuyết Tầm Phương" trên tường thành, hy vọng có thể xoay chuyển tình thế. Nhưng cuối cùng, nàng ta bị trúng tên, ngã xuống từ trên cao.
Ta đứng nhìn từ xa, lòng không chút cảm xúc. Đây chính là kết cục mà nàng ta đáng phải nhận.
Sau khi Thái tử chết, Lục hoàng tử lên ngôi, trở thành Hoàng đế mới của Nam quốc. Diêu Hoan Ý bị phế truất, giam cầm trong lãnh cung, cuối cùng c.h.ế.t cóng trong một đêm đông lạnh giá.
…
Ta uống rượu một mình trong căn nhà gỗ, chờ đợi Thẩm Thời Câm. Hắn đã hứa sẽ quay lại tìm ta sau khi mọi chuyện kết thúc.
Ta không biết tương lai sẽ ra sao, nhưng ta không còn sợ hãi nữa. Ta đã trả được thù, đã làm sáng tỏ cái c.h.ế.t của Thu Thư.
Ta đã sống một kiếp đầy oan khuất, nhưng kiếp này, ta đã thay đổi được vận mệnh của mình.
Ngoại truyện: Kí ức của Thẩm Thời Câm
Ta nhớ lần đầu tiên gặp A Kinh. Khi ấy, nàng vẫn còn là một cô bé con, nép mình trong góc tối của Tạo Ân lâu.
Nàng mang cơm và thuốc đến cho ta, ánh mắt trong veo, không chút sợ hãi.
"Ngươi không sợ ta sao?" Ta hỏi.
"Sợ chứ." Nàng trả lời. "Nhưng ta còn sợ c.h.ế.t đói hơn."
Ta bật cười. Cô bé này thật thú vị.
…
"Tay áo của cô bị rách rồi kìa." Ta nói, chỉ vào vết rách trên tay áo của A Kinh.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
"A, chỉ là vết rách nhỏ thôi mà." Nàng cười, không để tâm.
Ta nhìn kỹ hơn, nhận ra một vết sẹo hình thoi trên cánh tay nàng. Vết sẹo trông rất quen, giống như…
"Vết sẹo này…" Ta ngập ngừng.
"Sao ạ?" Nàng hỏi.
"Không có gì." Ta lắc đầu. Có lẽ ta đã nhầm.
…
"Thẩm Thời Câm, ngươi có tâm nguyện gì không?"
Một ngày nọ, nàng hỏi ta câu hỏi này.
Cách nàng hỏi, giống như đang hỏi chính mình hơn là hỏi ta.
Ta có thể thấy, trong đôi mắt nàng là một mảnh tĩnh mịch.
Ta đã từng nhìn thấy ánh mắt ấy, trên người nữ tử trước mắt, và trên cả những người mất đi người thân của mình, là ánh mắt giống hệt nhau.
Mất đi người quan trọng nhất, họ như những cái xác không hồn, sống dật dờ, vội vã qua ngày đoạn tháng.
Đêm đó, ánh mắt Thẩm Thời Câm dừng lại rất lâu trên bóng lưng của nàng.
Hắn khẽ nói: "Tuyết ở Vụ Lam Sơn, nước ở Phách Vân Hồ, mây ở Thương Thúy Đình…
"Trên đời này có quá nhiều thứ đáng để chiêm ngưỡng…"
Phong cảnh dọc đường rất đẹp.
Nếu ta không thể sống sót rời khỏi đây, vậy thì A Kinh, xin hãy thay ta đi lại con đường này một lần nữa.
(Hết)