Mặt trời và gió nam - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-26 11:25:48
Lượt xem: 568
8.
Trái tim treo lơ lửng của cô phút chốc rơi thẳng xuống đáy vực, bàn tay đang cầm chặt áo khoác không ngừng run rẩy! Đợi đến khi Tần Quảng Xuyên rời đi, cô mới quay lưng, vô hồn lảo đảo về nhà.
Ngồi xuống ghế, lời nói của Tần Quảng Xuyên như vọng lên từ mọi ngóc ngách trong căn phòng: “Nói thật lòng, tôi rất mệt mỏi với cô ấy.” Nhưng chẳng phải anh đã từng nói sẽ không đuổi cô đi sao?
Cơn đau ở cổ chân đột nhiên dữ dội hơn, đau đến mức Vệ Thục Phân khó thở. Cô lục lọi tìm dầu xoa bóp, nhưng cơn đau vẫn không dứt, đau đến nỗi nước mắt chực trào ra. Cô thử uống một ngụm rượu thuốc, cố gắng làm tê liệt nỗi đau trong tim...
Cô nên làm gì để cứu vãn cuộc hôn nhân này? Tần Quảng Xuyên, rốt cuộc anh đang nghĩ gì vậy?
Đêm khuya. Khi Tần Quảng Xuyên trở về, anh nhìn thấy Vệ Thục Phân đang gục xuống bàn, say đến không biết trời đất. Nhíu mày tiến đến, nhưng chưa kịp nói gì, cô ngước đôi mắt mơ màng, khuôn mặt đầy nước mắt.
Vừa thấy anh, nước mắt lập tức tuôn trào.
“Em biết em không bằng Ngô Anh Ngọc, nhưng em sẽ thay đổi. Em sẽ đi tìm việc làm, ban ngày ra ngoài làm việc, không khiến anh giận, không để anh mất mặt …”
“Cầu xin anh đừng ly hôn…”
Vừa nói, cô vừa rụt rè níu lấy ống quần của anh, trông tội nghiệp như con cún nhỏ cầu xin chủ đừng bỏ rơi.
Mùi rượu pha lẫn hương thơm thoang thoảng khiến cằm Tần Quảng Xuyên bất giác căng cứng: “Em nói mớ gì thế?”
Kềm chế cảm giác bồn chồn trong cơ thể, anh bế cô vào phòng, đặt lên giường, định rời đi thì bất ngờ, Vệ Thục Phân quàng tay qua cổ anh, hôn lên!
“Quảng Xuyên... đừng bỏ rơi em.”
Vệ Thục Phân vừa khóc vừa dụi vào yết hầu của anh, khiến gân xanh trên trán Tần Quảng Xuyên giật giật.
“Buông tay.” Anh khàn giọng cảnh báo.
Mắt Vệ Thục Phân mơ màng trong men say, lại càng quyến rũ hơn, cô dán sát vào anh: “Hãy muốn em... nhanh lên...”
'!'
Sợi dây lý trí lập tức đứt phựt!
Ánh mắt Tần Quảng Xuyên trầm xuống, anh cúi người đè cô xuống chăn, từng bước công thành chiếm đất. Chiếc áo len đỏ và áo lót trắng bị ném xuống giường, cuối cùng bị chiếc áo rằn ri quân đội phủ lên.
Căn phòng tràn ngập cảnh xuân. Mưa rơi rả rích, cánh hoa tan tác thành bùn.
Khi Vệ Thục Phân tỉnh dậy, đã là trưa hôm sau. Cơ thể đau nhức vô cùng, nhưng trái tim lại ngọt ngào như mật.
Tần Quảng Xuyên không chỉ đã chạm vào cô, mà còn không nói đến chuyện ly hôn, chẳng phải điều này chứng tỏ rằng anh sẽ không đuổi cô đi nữa, họ sẽ không chia tay sao?
Mặc quần áo chỉnh tề rồi bước ra ngoài, Tần Quảng Xuyên vừa hay trở về. Chưa kịp phản ứng, cô đã bị anh kéo ra ngoài, đưa lên chiếc xe tải quân đội màu xanh lá.
Nửa tiếng sau, xe dừng lại trước xưởng quân phục. Anh đang giúp cô tìm việc làm sao?
Cô ngoan ngoãn đi theo vào trong, nhưng khi nhìn thấy trên bảng thông báo ngoài cửa ghi “Tuyển kế toán”, cô bỗng chững lại.
Kiếp trước sau khi ly hôn với Tần Quảng Xuyên, cô về quê, hay tin bà ngoại qua đời liền muốn c.h.ế.t theo, nhưng lại được kế toán già trong làng cứu sống. Sau đó cô học nghề kế toán từ ông, rồi làm nghề suốt mấy chục năm.
So với công nhân, nghề kế toán có tương lai hơn nhiều.
“Quảng Xuyên, em muốn ứng tuyển làm kế toán.”
Tần Quảng Xuyên chưa kịp trả lời, kế toán trưởng Lý Khánh ngồi ở cửa đã cười khẩy: “Ếch ngồi đáy giếng, nghe nói cô thậm chí còn chưa học hết cấp hai, mà đòi làm kế toán, biết dùng bàn tính không? Biết bốn phép tính không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mat-troi-va-gio-nam/chuong-7.html.]
Vệ Thục Phân cười nhạt: “Tôi có khả năng hay không, ông cứ để tôi thử là biết.”
Lý Khánh dẫn cô vào văn phòng, đẩy quyển sổ kế toán và chiếc bàn tính tới trước mặt cô, muốn hạ uy thế: “Cho cô một tiếng đồng hồ, nếu không tính được thì đừng có khóc.”
Không ngờ, Vệ Thục Phân lật hai trang sổ, liền nói: “Không cần một tiếng, tôi chỉ cần mười lăm phút là xong.”
Những sổ sách này rõ ràng, hóa đơn đầy đủ, hoàn toàn không như thời sau này trốn thuế, làm giả sổ sách. Với loại sổ sách này, cô có thể nhắm mắt tính mà không sai một số nào.
“Mười lăm phút?” Lý Khánh lập tức xụ mặt, “Những cuốn sổ này, kế toán lâu năm cũng cần ít nhất nửa tiếng, cô đúng là ngông cuồng không coi ai ra gì!”
“Nếu cô tính không ra, thì khỏi vào làm ở xưởng này, chúng tôi không dám mời vị đại phật như cô!”
Nghe vậy, Tần Quảng Xuyên nhíu chặt mày, vừa định khuyên thì thấy Vệ Thục Phân đã nhanh chóng bấm bàn tính rào rào.
Cô chăm chú nhìn vào sổ sách, ngón tay bấm nhanh đến mức như để lại tàn ảnh, gần như cứ hai giây lại lật một trang, ghi lại một tổng số.
Ánh mắt Tần Quảng Xuyên lóe lên vẻ kinh ngạc, một Vệ Thục Phân như thế này, anh chưa từng thấy, bất giác nhìn cô đến sững sờ.
“Xong rồi!”
Tần Quảng Xuyên bừng tỉnh, liền thấy Vệ Thục Phân đưa sổ sách cho Lý Khánh: “Ông xem thử đi, sổ sách có đúng không?”
Lý Khánh nhận lấy với ánh mắt lạnh lùng và mở ra với vẻ chế giễu: “Chưa đến mười phút, sổ sách sao có thể—”
Câu nói dở dang vì ông đã sững người lại, không kìm được mà lật sang trang tiếp theo, rồi lật cho đến hết.
“Đều đúng cả! Cô gái này thật không tầm thường!”
Ngay hôm đó, Vệ Thục Phân trở thành kế toán của xưởng quân phục.
Cô làm việc vài ngày yên ổn, tưởng rằng mọi việc đang tiến triển tốt đẹp thì bất ngờ mẹ của Tần Quảng Xuyên đến kiếm chuyện.
“Anh Ngọc nói quả không sai, cô ở khu gia đình gây rắc rối chưa đủ, lại còn để Quảng Xuyên mở cửa sau đưa vào xưởng. Một đứa ngu ngốc chỉ học hết tiểu học như cô mà đòi làm kế toán à? Nếu có chuyện gì xảy ra, chẳng phải muốn kéo c.h.ế.t cả Quảng Xuyên sao?”
Lời mắng chửi thu hút không ít ánh mắt nhìn qua.
Vệ Thục Phân vội đóng cửa văn phòng: “Mẹ, con làm kế toán là dựa vào năng lực của mình. Mẹ không tin có thể hỏi ông Lý.”
“Đừng có lừa phỉnh tôi! Tôi cho cô ba ngày, lập tức nghỉ việc và ly hôn với Quảng Xuyên, nếu không đừng trách tôi độc ác!”
Ném lại lời đe dọa, mẹ Tần quay lưng bỏ đi.
Nhìn bóng dáng dứt khoát của bà, Vệ Thục Phân bỗng thấy lo sợ.
Nhưng cô sẽ không nghỉ việc. Chính vì được Quảng Xuyên giúp đỡ mới có công việc này, nên cô càng phải làm thật tốt để không phụ lòng tin của anh.
Những ngày sau đó, Vệ Thục Phân làm việc đến rất khuya.
Không rõ có phải do thiếu ngủ hay không, nhưng tối nay sau khi tan ca, mí mắt cô cứ giật liên hồi.
Vừa bước vào cổng doanh trại, một chiến sĩ trẻ chạy vội tới: “Chị dâu, phòng trực ban có điện khẩn từ quê chị!”
Nghe xong, một nỗi bất an dâng lên trong lòng cô. Người duy nhất có thể liên lạc với cô, chỉ có bà ngoại ở quê nhà.
Không kịp suy nghĩ nhiều, Vệ Thục Phân vội chạy theo chiến sĩ tới phòng trực ban. Vừa nhấc ống nghe lên, giọng nói lo lắng của bí thư thôn đã vang lên từ đầu dây bên kia.
“Thục Phân, mẹ của Quảng Xuyên đến nhà cô gây náo loạn, còn nói với cả làng rằng cô bị Quảng Xuyên bỏ rồi. Bà ngoại của cô trên đường đi tìm cô đã bị xe tông!”