Mặt trời và gió nam - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-10-26 11:24:34
Lượt xem: 436
5.
Thấy vậy, Dương Hổ sợ hãi co người lại, đẩy cô ra rồi quay lưng biến mất vào màn đêm.
Vệ Thục Phân ngã mạnh xuống vũng nước, chiếc ô cũng bay đi mất.
Cô mặc kệ đau đớn, chỉ cẩn thận che chắn gói thuốc trên ngực.
Bỗng, một đôi chân dài mang giày bộ đội hiện ra trước mắt.
Ngẩng đầu lên, gương mặt lạnh lùng của Tần Quảng Xuyên làm cô nghẹn thở: "Quảng Xuyên?"
Gần như ngay lập tức, cổ tay cô bị anh siết chặt, kéo đi theo bước chân của anh lên lầu.
Vừa vào nhà, cửa "rầm" một tiếng bị đóng lại, âm thanh lớn đến nỗi khiến Vệ Thục Phân run rẩy.
Tần Quảng Xuyên buông tay, trong đôi mắt sâu thẳm trào dâng sự lạnh lẽo: "Vệ Thục Phân, cô còn chưa thấy đủ nhục nhã sao!"
Bộ quần áo ướt sũng nước mưa nặng trĩu, nhưng không bằng lời mắng mỏ không cần phân biệt đúng sai của anh.
Vệ Thục Phân toàn thân run rẩy, khuôn mặt tái nhợt cố gắng giải thích: "Quảng Xuyên, em không có ngoại tình... Em lo anh bệnh nặng, nên đi trạm y tế mua thuốc..."
Nhưng còn chưa nói hết câu, Tần Quảng Xuyên dường như đã chán ngán những chiêu trò của cô, lập tức quay lưng vào phòng với khuôn mặt lạnh lùng.
Nỗi oan ức, tủi thân dâng lên khiến mắt mũi Vệ Thục Phân cay xè, anh không muốn nghe cô giải thích lấy một câu sao?
Lấy gói thuốc từ trong n.g.ự.c ra, cô mới nhận ra lòng bàn tay đang rỉ máu, thấm đỏ cả tờ giấy gói thuốc...
Một đêm không ngủ.
Mặc dù còn đang sốt, nhưng trước khi tiếng kèn báo thức vang lên, Tần Quảng Xuyên đã rời đi.
Anh như quyết tâm không tin tưởng Vệ Thục Phân, không muốn nhìn cô thêm một lần nào nữa.
Sáng sớm, Vệ Thục Phân đã bị chủ nhiệm Hội Phụ nữ gọi vào văn phòng.
Vừa vào cửa, chủ nhiệm liền mắng xối xả vào mặt cô: "Đồng chí Vệ, theo lý thì tôi không nên xen vào chuyện giữa cô và Quảng Xuyên, nhưng có vài lời tôi buộc phải nói rõ ràng. Bỏ qua việc cô thường xuyên cãi nhau ầm ĩ ở khu nhà tập thể không nói, vấn đề tác phong là nghiêm trọng nhất!"
Sắc mặt Vệ Thục Phân khẽ biến, đối phương rõ ràng đang ám chỉ chuyện của cô và Dương Hổ. Đời trước, cô cũng từng bị chủ nhiệm gọi lên nói chuyện, nhưng vừa nói được vài câu đã cãi nhau với bà ấy, không những không giải quyết được hiểu lầm, mà còn gây ra thêm nhiều lời đồn đại không hay.
"Bây giờ cô có giải thích cũng không còn ý nghĩa gì nữa, danh tiếng đã hỏng đến mức này rồi, có phải chỉ một hai câu là có thể làm rõ không?"
Chủ nhiệm không kiên nhẫn cắt ngang, vẻ mặt nghiêm nghị:
"Quảng Xuyên thường xuyên thực hiện nhiệm vụ, một khi trong lúc làm nhiệm vụ mà bị phân tâm vì chuyện của cô, cô biết chúng tôi phải trả giá những gì không? Không chỉ là tính mạng của Quảng Xuyên, mà còn là tính mạng của người dân nữa đấy!"
Nghe đến đây, trái tim Vệ Thục Phân như bị kim đ.â.m đau nhói, nhưng cô không thể thốt ra được lời nào.
Thấy cô im lặng, chủ nhiệm ném một tờ đơn xin ly hôn qua, lời nói đầy sức ép ẩn chưa sự cảnh cáo: "Cô về suy nghĩ lại cho kỹ, nếu còn lần sau, hoặc là cô ký tên vào đơn rồi tự rời đi, hoặc tôi sẽ lấy lý do phá hoại hòa khí quân dân mà cưỡng chế đưa cô ra khỏi đây."
Vệ Thục Phân nắm chặt tay, cảm giác xấu hổ và tủi nhục ập đến.
Một lúc lâu sau, cô cầm tờ đơn lên, hít một hơi thật sâu: "Chủ nhiệm yên tâm, tình huống như vậy sẽ không xảy ra nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mat-troi-va-gio-nam/chuong-4.html.]
Nhìn dáng vẻ quả quyết của cô, chủ nhiệm mới gật đầu.
Trời dần tối.
Bếp than hồng rực, Vệ Thục Phân ngồi trước lò sưởi, lòng nặng trĩu.
Dù cô đã cố gắng thay đổi sau khi tái sinh, nhưng quan hệ giữa cô và Tần Quảng Xuyên lại càng ngày càng tồi tệ.
Rốt cuộc cô nên làm thế nào?
Sự bất lực và mơ hồ cứ cuốn lấy, khiến cô vô cùng mệt mỏi.
Đang chần chừ, cánh cửa bỗng bị đẩy mở.
Tần Quảng Xuyên đã trở về.
Chưa kịp lên tiếng, đã thấy anh đặt mấy tờ tiền lương lên bàn: "Phụ cấp tháng này."
Vệ Thục Phân sững người, nghĩ đến nhà họ Tần chỉ có mình anh là con trai, bèn nói: "Hay là hôm nào gửi tiền về cho ba mẹ đi, ở nhà họ cũng không dễ dàng gì."
Nhưng ý tốt lại khiến cô bị Tần Quảng Xuyên xỉa xói: "Lo cho bản thân cô đi là được, đừng nhắm vào ba mẹ tôi."
Vệ Thục Phân lập tức tái mặt, trái tim như bị d.a.o cắt: "Em chỉ là..."
"Khi xưa cô gả cho tôi không phải là vì phụ cấp của tôi sao? Còn khóc lóc ầm ĩ đòi quản tiền."
Sự không kiên nhẫn của anh khiến cô cứng đờ mặt mày.
Những lời này mình từng nói, không thể phản bác được, chỉ đành nghẹn giọng đáp: "Trước đây là em sai."
Tần Quảng Xuyên liếc nhìn cô, rồi không nói thêm gì nữa.
Vài ngày sau.
Nhân lúc trời hiếm khi có nắng, Vệ Thục Phân muốn ra ruộng mà quân đội chia cho các gia đình để trồng trọt ( họp tác xã), trồng ít bắp cải, sau này cũng đỡ phải ra cửa hàng cung cấp thực phẩm mua đồ.
Trên mảnh đất, nhiều vợ quân nhân ngồi xổm vừa trò chuyện vừa làm việc, thấy cô đến cũng chẳng ai chào hỏi.
Vừa bước đến mảnh đất đầy cỏ dại của mình, bất ngờ một thùng nước bị hất tới, làm ướt đẫm đôi giày.
Vệ Thục Phân sắc mặt biến đổi, ngẩng đầu nhìn lên, thấy Tô Bình nhếch mép cười đầy khiêu khích: "Chỉ là rửa chân cho cô thôi, ai bảo cô cứ vờ vịt đoan trang thế!"
Những lời này khiến cả đám cười rộ lên, nhưng cũng có người không nhịn được mà khuyên nhủ Tô Bình: "Dù sao chồng cô ấy cũng là Đại đội trưởng , cô nên kiềm chế chút."
Tô Bình hừ lạnh, đáp lớn: "Tôi chỉ là chướng mắt cái vẻ lẳng lơ của cô ta thôi!"
Vệ Thục Phân siết c.h.ặ.t t.a.y cầm cuốc, không nói gì.
Làm lụng suốt một ngày, đến khi trời mưa, cô mới rửa tay đi về.
Nhưng chưa kịp vào sân, đã thấy dưới lầu tụ tập một đám người.
Bất giác, bước chân cô chậm lại, cảm giác bất an len lỏi trong lòng.
Chưa kịp tiến lên xem kỹ, đã nghe thấy có người la lớn như đang bán báo: "Mọi người mau lại đây xem, cha của Vệ Thục Phân đến tố cáo cô ta ích kỷ bất hiếu, bỏ cha không nuôi kìa!"