Mặt trời và gió nam - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-10-26 11:23:21
Lượt xem: 768
1.
Bác sĩ quân y mặc áo blouse trắng bước vào phòng bệnh, vỗ vai Cố Quãng Xuyên:
"Anh nói chuyện với vợ mình đi. Một số loại thuốc hỗ trợ hưng phấn có thể gây hại lâu dài. Mà tôi thấy anh cũng chẳng cần dùng đến nó đâu..."
Sắc mặt Tần Quảng Xuyên càng đen lại, bác sĩ nhịn cười không nổi nhanh chóng rời đi.
Ký ức dâng trào trong lòng Viên Mộ Thư, cô bỗng chốc cảm thấy chột dạ.
Thấy vậy, sự kiên nhẫn của Tần Quảng Xuyên cạn dần: "Em nên tự kiểm điểm lại đi!"
Vệ Thục Phân hoàn hồn, vội vàng xin lỗi: "Quãng Xuyên, em biết sai rồi..."
Tần Quảng Xuyên không nói gì, quay người rời đi, dường như không muốn ở lại thêm dù chỉ một giây.
Cánh cửa phòng bệnh mở, những người đi ngang qua thỉnh thoảng ghé mắt nhìn vào, những lời bàn tán rì rầm vang lên.
"Nghe nói Tần Đại đội trưởng mới cưới một cô vợ đính hôn từ nhỏ, mà cô ta cũng đẹp đấy chứ."
"Đẹp cái gì? Từ khi Vệ Thục Phân đến, nhà Đại đội trưởng Tần có khi nào được yên đâu? Cô ta lúc nào cũng mở to mắt ra quyến rũ đàn ông, nhìn đã biết không phải người phụ nữ đứng đắn, an phận để sống qua ngày rồi!"
" Tần Đại đội trưởng vừa mới đi kiểm tra xong, kết quả là bị bỏ thuốc. Cô ta còn dám dùng thuốc đó với chồng mình, chẳng sợ sau này không sinh con được sao!"
"Đúng thế, tôi còn nghe nói Đại đội trưởng thích Triệu Tuyết Mai của đoàn văn công cơ, hai năm trước về quê để hủy hôn, nhưng sau đó lại đến nhà họ Viên ăn một bữa, chẳng biết sao mà hai người lại nằm chung giường với nhau!"
"Chuyện xảy ra rồi, Vệ Thục Phân còn dọa nếu Tần Đại đội trưởng không chịu trách nhiệm, cô ta sẽ kiện lên chính ủy! Thế là Đại đội trưởng mới phải cưới cô ta!"
Càng nghe, mặt Vệ Thục Phân càng tái nhợt.
Kiếp trước, cô thực sự rất ngu ngốc, đã làm rất nhiều chuyện sai lầm...
Cô từng dùng cách khóc lóc, làm ầm lên thậm chí dọa tự sát để ép Tần Quảng Xuyên yêu mình, nhưng cuối cùng chỉ khiến danh tiếng bản thân bị bôi nhọ, không những bị Tần Quảng Xuyên ruồng bỏ, mà còn liên lụy đến bà ngoại, người thân duy nhất mà cô nương tựa vào.
Kiếp này, cô nhất định sẽ sửa sai, học cách yêu thương đúng đắn.
Chẳng bao lâu sau, những tiếng xì xào bên ngoài tan biến, Tần Quảng Xuyên và y tá bước vào phòng bệnh.
Y tá tháo kim truyền dịch cho Viên Mộ Thư, quay sang nói với Tần Quảng Xuyên:
"Có thể xuất viện rồi, ngày mai đến thay thuốc một lần nữa là được."
Tần Quảng Xuyên vẫn không biểu cảm gì, như thể không nghe thấy.
Vệ Thục Phân cảm thấy hơi ngượng ngùng, vội vàng đáp: "Tôi biết rồi."
Trên đường về khu gia đình quân đội, Tần Quảng Xuyên đi trước, Vệ Thục Phân chỉ có thể nhỏ bước theo sau, nhưng càng đi, giữa hai chân càng đau rát.
Cô hít một hơi, kìm nén cơn đau rát, kéo lấy cổ tay áo của người đàn ông phía trước: “Quảng Xuyên, xin anh chậm lại…”
Chưa nói hết câu, Tần Quảng Xuyên đã hất tay ra như bị bỏng: "Nếu cô không muốn ly hôn, thì sau này đừng dùng những thủ đoạn hạ lưu đó với tôi nữa!"
2.
Ly hôn?!
Vệ Thục Phân sợ hãi đứng ngây ra, không thể nói được lời nào.
Tần Quảng Xuyên không thèm liếc nhìn cô, tiếp tục bước thẳng về phía ngã rẽ.
Nhìn bóng lưng lạnh lùng của người đàn ông, Vệ Thục Phân
cảm thấy n.g.ự.c mình đau nhói .
Anh vẫn giống kiếp trước, vẫn rất ghét cô.
...
Vệ Thục Phân một mình quay về khu gia đình quân đội. Dưới lầu, mấy bà vợ đang ngồi nhặt rau, bầu không khí đang vui vẻ thì bỗng im bặt khi nhìn thấy cô.
"Ồ, thứ đàn bà hư thân mất nết về rồi."
Vệ Thục Phân nhìn về phía đó, đối mặt với người vừa nói, nhưng cô ta chỉ liếc mắt khinh thường.
Người này là Vương Bình, vợ của trung đội trưởng Dương. Cô ta là người đanh đá thích buôn chuyện, ngay ngày đầu tiên Vệ Thục Phân đến khu gia đình quân đội, hai người đã cãi nhau to một trận.
Nhưng lần này, Vệ Thục Phân siết chặt nắm tay, giả vờ như không nghe thấy gì quay lưng bước lên lầu.
Tần Quảng Xuyên đã chán ghét cô, nếu cô còn gây chuyện nữa, có lẽ anh ta thật sự sẽ ly hôn mất.
Thấy Vệ Thục Phân không đáp trả, Vương Bình càng được đà, tiếp tục nói không ngừng:
"Nhìn đi , nhìn đi từ đầu tới chân có khác gì hồ ly tinh đâu."
“Vài ngày trước tôi còn thấy cô ta đi cùng tên lưu manh chuyên dụ dỗ góa phụ Lưu Phong, biết đâu hai người thật sự có chuyện gì đấy!”
“Một con đàn bà lẳng lơ đến mức phải vào bệnh viện, thật là làm ô uế thanh danh của khu gia đình quân đội chúng ta! Không sợ trời đánh sao!”
Lời vừa dứt, một chậu nước bất ngờ hắt xuống từ trên cao, làm mấy bà sợ đến mức vội vàng đứng dậy.
Một khuôn mặt già nua mà quen thuộc khiến đôi mắt của cô cay xè.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mat-troi-va-gio-nam/chuong-1.html.]
Ngoại?
Ngoại đứng ở tầng hai, tay cầm chậu, trừng mắt nhìn Tô Doanh đang định mở miệng chửi:
“Nếu trời muốn đánh thì trước hết sẽ đánh c.h.ế.t cái loại mồm năm miệng mười nói xấu người khác như mày!”
Nói xong, ngoại ném chậu xuống, bước xuống tầng kéo Vệ Thục Phân vào trong nhà.
Vừa vào cửa, vẻ mạnh mẽ trên mặt ngoại lập tức trở thành sự ấm áp, bàn tay thô ráp vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Vệ Thục Phân:
“Những lời vớ vẩn đó cháu đừng để bụng, thế nào rồi, có sao không? Quảng Xuyên sao không đưa cháu về?”
Nghe giọng nói chỉ xuất hiện trong mơ bấy lâu nay, Vệ Thục Phân suýt rơi nước mắt.
Cô nắm lấy bàn tay chai sần như vỏ cây của ngoại, nghẹn ngào nói dối:
“Cháu không sao, Quảng Xuyên phải huấn luyện, nên cháu tự về.”
Cụ bà trước mắt tóc đã bạc trắng, nhưng vẫn khỏe mạnh tinh anh.
Ngoại thở dài, mặt đầy lo lắng:
“Cháu nói xem, ngoại mới chỉ không có ở đây một ngày mà hai đứa đã thành ra như vậy, làm sao ngoại yên tâm quay về quê được.”
Giọng trách móc nhưng đầy yêu thương khiến lòng Vệ Thục Phân thắt lại.
Nhưng rất nhanh, cô lấy lại tinh thần:
“Bà yên tâm, sau này cháu sẽ không cãi nhau nữa, nhất định sẽ nói chuyện đàng hoàng với Quảng Xuyên, sống những ngày tháng yên bình cùng nhau.”
Kiếp trước ngoại qua đời bất ngờ, cô còn không kịp nhìn mặt ngoại lần cuối...
Ông trời thương xót, đã cho cô cơ hội quay lại làm lại từ đầu, đời này, cô nhất định sẽ chăm sóc ngoại thật tốt!
Nói là làm, tối đó, Vệ Thục Phân không còn lười biếng như trước đây, xắn tay áo vào bếp.
Cô còn cố ý chừa lại phần cơm cho Tần Quảng Xuyên, chu đáo hâm nóng, chờ trong phòng khách.
Đêm khuya, ngoại đã ngủ say, Vệ Thục Phân đợi mãi, đến lúc cô nghĩ rằng Tần Quảng Xuyên sẽ không về nữa thì "két" một tiếng, cửa mở ra.
Tần Quảng Xuyên bước vào nhà, người mang theo sương lạnh, vừa cởi chiếc áo lính trên người.
Vệ Thục Phân vui mừng, vừa nói vừa bước tới:
“Để em treo áo giúp anh, anh đi ăn cơm đi, em đã hâm nóng sẵn rồi—”
Nhưng Tần Quảng Xuyên lại rụt tay né tránh, đi thẳng vào phòng.
Vệ Thục Phân sững người, cảm giác thất vọng nghẹn ứ trong cổ họng, nhưng không tự chủ được mà bước theo vào.
Chỉ thấy Tần Quảng Xuyên lấy chiếc chăn xanh quân đội từ trên giường xuống, trải trên sàn nhà:
“Từ nay trở đi, chúng ta ngủ riêng.”
Giọng nói như ra lệnh làm Vệ Thục Phân cảm thấy khó thở.
Kiếp trước cũng như vậy, từ lúc ngủ riêng bắt đầu cô đã liên tục cãi vã, cuối cùng dẫn đến ly hôn...
Không, lần này, cô không thể cãi nhau nữa.
Tần Quảng Xuyên lạnh mặt, chuẩn bị chờ xem Vệ Thục Phân khóc lóc, làm loạn, nhưng lại thấy cô chủ động lùi ra đến cửa, khẽ nói:
“Ban đêm nhiệt độ xuống âm mấy độ, ngủ dưới đất sẽ lạnh, anh vẫn nên ngủ trên giường đi, em cũng muốn ở bên ngoại nhiều hơn.”
Nói xong, cô liền vội vã bước ra khỏi phòng, sợ rằng người đàn ông sẽ từ chối lòng tốt của mình.
Một đêm khó ngủ.
Đang đi, chợt nghe phía trước có người hô lên:
“Chị dâu Đại đội trưởng !”
Vệ Thục Phân ngẩng đầu, chỉ thấy một người đàn ông đầu bù tóc rối, đi bộ lấc ca lấc cấc tiến tới.
Là tên lưu manh nổi tiếng trong vùng, Dương Hổ!
Hắn thường giúp cha hắn mang rau lên bếp ăn, kiếp trước cô chẳng qua chỉ chỉ đường cho hắn, vậy mà đã bị người ta đàm tiếu cả đời!
Vệ Thục Phân sầm mặt, đang định lờ đi, Dương Hổ đã bước tới trước mặt chắn đường, nheo mắt cười:
“Sao chị dâu không thèm để ý đến tôi? Nói chuyện chút đi, trong số các bà vợ quân nhân ở khu này, chị là người xinh đẹp nhất đấy.”
Lời nói mờ ám khiến người qua đường bàn tán xì xào.
Ánh mắt ghét bỏ của đám đông làm Vệ Thục Phân cảm thấy nhục nhã, đang định nổi giận, Dương Hổ đột nhiên rụt cổ, khô khốc cười với người phía sau cô:
“Đại đội trưởng Tần? Ngài vừa tập luyện xong à?”
Vệ Thục Phân quay lại, đụng phải ánh mắt u ám của Tần Quảng Xuyên.