Mất Đi Anh, Tôi Chẳng Còn Thấy Đau Lòng - 5
Cập nhật lúc: 2024-11-13 11:12:49
Lượt xem: 747
7
Máy bay đang từ từ lăn bánh trên đường băng, tôi ép bản thân nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hình ảnh cuối cùng khi tôi dọn dẹp hành lý không ngừng hiện lên trong đầu, lúc tôi mở két sắt của Phó Trần Dạ.
Sau khi xác nhận mối quan hệ, tôi đã tự tay làm một cặp nhẫn đôi. Phó Trần Dạ không muốn đeo, chỉ cất nó vào két sắt và thiết lập một mật mã mà tôi không biết, nói rằng đợi khi chúng tôi kết hôn, đây sẽ là nhẫn cưới.
Từng có lúc tôi tìm mọi cách mở két sắt, nhưng không bao giờ đoán đúng mật mã.
Cho đến khi tôi thử dùng ngày diễn ra buổi hòa nhạc, cũng chính là sinh nhật của Tô Uyển Ninh, két sắt liền bật mở.
Bên trong không có chiếc nhẫn đôi tôi muốn lấy lại, chỉ có một chồng ảnh được bảo quản cẩn thận và một cuốn nhật ký.
Trong ảnh là Phó Trần Dạ và Tô Uyển Ninh năm mười tám tuổi, cả hai nhìn nhau cười. Dù bức ảnh đã hơi ngả vàng, vẫn có thể thấy tình cảm sâu đậm giữa họ.
Trong nhật ký, tất cả là những kỷ niệm của họ thời còn yêu nhau nồng cháy.
Sau khi Tô Uyển Ninh lặng lẽ rời đi, những trang nhật ký chỉ toàn nỗi nhớ nhung vô bờ.
Không ngạc nhiên khi họ tái ngộ sau bao năm lại nhiệt tình như lửa.
Còn cặp nhẫn đôi tôi làm có lẽ cũng đã cùng những món đồ đôi khác bị Phó Trần Dạ vứt bỏ.
Biết sớm anh đã vứt bỏ nó, tôi cũng không đáng để mở két sắt và nhìn trộm quá khứ ngọt ngào của họ.
Cũng không cần biết anh ở bên tôi nhưng vẫn nhớ thương người tình đầu đến ngày đêm.
Họ thật xứng đôi, Tô Uyển Ninh khi xưa bỏ đi mà không nói một lời chia tay.
Còn Phó Trần Dạ, cũng không nói lời chia tay với tôi, mà lại tái hợp với cô ta.
Tôi đã yêu anh bằng tất cả trái tim trong suốt năm năm, nhưng cuối cùng chỉ là trò tiêu khiển trong lúc buồn chán của anh.
Cơn buồn ngủ kéo đến, tôi mơ hồ không phân biệt nổi Phó Trần Dạ từng yêu thương tôi liệu có thật hay không.
Không yêu tôi, nhưng lại giành làm tất cả việc nhà, sợ tôi mệt.
Không yêu tôi, nhưng mỗi khi cậu gọi điện thúc giục tôi về Kinh Thị, lại lo lắng đến toát mồ hôi, năn nỉ tôi đừng bỏ rơi anh.
Không yêu tôi, nhưng từng lên kế hoạch sau kết hôn sẽ sinh hai đứa con, nuôi một chú mèo và một chú chó, thậm chí còn nghĩ sẵn tên cho con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mat-di-anh-toi-chang-con-thay-dau-long/5.html.]
Nhưng nếu yêu tôi, sao có thể không nói một lời chia tay đàng hoàng mà quay lưng trở lại với Tô Uyển Ninh?
Nếu yêu tôi, sao có thể không cho tôi chút tin tưởng, mặc kệ tôi bị đồng nghiệp bàn tán là kẻ chen chân, cố ý lợi dụng để leo lên?
Giờ đây, nghĩ đến điều này đã không còn ý nghĩa gì nữa.
8
Từ lúc đồng ý với cậu chuyện kết hôn sắp đặt, tôi và Phó Trần Dạ đã không còn thuộc về cùng một thế giới.
Nhất Phiến Băng Tâm
Khi máy bay hạ cánh, cậu và mẹ tôi đã chờ sẵn.
“Đường Đường, cuối cùng mẹ cũng mong con về được! Con bảo miền Nam có gì hay, mưa nhiều, ẩm thấp, từ nhỏ cơ thể con đã yếu, thế mà cứ đòi ở đó bao nhiêu năm!”
“Chị à, hồi đó chị không nên đồng ý cho Đường Đường đi miền Nam học, nếu không có thằng em em trông nom, không biết con bé đã khổ sở thế nào.”
Nhắc đến Phó Trần Dạ, cậu tôi liền hỏi:
“Lần này con nghỉ việc về kết hôn, Phó Trần Dạ không nói gì à? Nó từng khen con không ít lần, bảo con là người tài hiếm có đấy.”
“Anh ấy chỉ nói vậy vì nể mặt cậu thôi, cậu lại tưởng thật à.”
Nhưng cậu không đồng ý:
“Cậu hiểu nó hơn con đấy, nó không dễ gì khen người đâu, tiêu chuẩn chọn người của nó rất khắt khe! Nghĩ lại ngày xưa…”
Xem ra, mọi người đều biết Tô Uyển Ninh là mối tình đầu cháy bỏng không thể quên của Phó Trần Dạ.
Chỉ có tôi ngu ngốc yêu anh năm năm trong bóng tối, để rồi tự mình chuốc lấy tổn thương không thể gượng dậy.
Phó Trần Dạ từng là đối tác của cậu, hai người gọi nhau là anh em, đây cũng là lý do anh không muốn công khai mối quan hệ của chúng tôi.
Anh kiêu ngạo cho rằng một khi công khai, “anh em” sẽ thành “cháu rể” thì thấp hơn cậu một bậc.
Dù sao anh và cậu bằng tuổi, cũng chỉ hơn tôi bảy tuổi.
Cộng thêm việc tôi làm trong công ty của anh, nên anh thẳng thừng quy định, công ty cấm yêu đương nơi công sở.
Năm năm qua, anh che giấu tôi rất kỹ, dù gặp nhau mỗi ngày ở công ty cũng không để lộ chút sơ hở nào.
Để đến khi Tô Uyển Ninh xuất hiện, tôi lập tức trở thành kẻ thứ ba không biết xấu hổ.
Không muốn tiếp tục nói chuyện về Phó Trần Dạ, tôi bèn làm nũng với mẹ.