Mắt Cận Xông Pha Trò Chơi Kinh Dị 2 - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-25 20:20:01
Lượt xem: 1,031
【Người phụ nữ này tại sao phải che kín mít như vậy? Không dám gặp người à!】
【Báo cáo! Ngoại trừ người phụ nữ không nhìn thấy mặt, ba người còn lại đều khá lạ mặt, bảng xếp hạng điểm số đều không tra được người này!】
【Toang rồi, xem ra không có đại thần, phó bản mới này sắp nghênh đón kết cục đoàn diệt rồi.】
Ngọn nến lay động, cổ tháp rộng rãi, giống phong cách Trấn Yêu Tháp trong phim truyền hình.
Bên tường toàn là xương trắng, tường được xây dựng từ đá lởm chởm, phía trên là màu đỏ chói mắt, còn có từng quả cầu tròn.
Tôi nhìn không rõ, nhưng cảm giác có chút giống đầu người.
Tôi lê bước leo lên tầng tám, lại bị một cánh cửa màu đỏ chắn ngang ở bậc thang cuối cùng.
Từ trên cửa truyền đến mùi m.á.u tanh nồng nặc, cùng với hơi lạnh thấu xương.
Thiếu niên tự xưng là Thanh Mộc, cậu tôi cụp mắt, nhỏ giọng hỏi: "Chị ơi, chúng ta phải làm sao bây giờ? Không vào được tầng tám, đến tối chúng ta sẽ bị hệ thống tiêu diệt mất."
Tôi nhướng mày: "Đừng vội, tôi biểu diễn cho cậu xem."
Nói xong, tôi móc từ trong ba lô ra một sợi dây thép.
Áp mặt vào ổ khóa của cánh cửa đỏ, chu môi, bắt đầu ra sức cạy cạy cạy.
Cuối cùng, ổ khóa "Cạch" một tiếng, cửa mở.
Tôi hùng hổ đẩy cửa ra, hướng vào bên trong hét lớn: "Tôi về rồi!"
Bình luận sửng sốt.
【Ngu ngốc à? Vậy mà dám ngang nhiên xông vào nhà của quỷ dị!】
【Tôi sắp phát điên rồi, thời buổi này cái gì cũng có, tôi vốn định học hỏi chút kinh nghiệm mà!】
【Nói đi cũng phải nói lại, kỹ thuật mở khóa này đỉnh thật, chị gái lúc trước là tên trộm đột nhập à?】
Nếu tôi có thể nhìn thấy những bình luận này, tôi nhất định sẽ phản bác.
Nói bậy! Đây chính là kỹ thuật tôi bỏ tiền ra học đấy! Tốn của tôi tận 1000 điểm đấy!
Thanh Mộc cũng sửng sốt, nắm chặt góc áo tôi hỏi: "Chị ơi, chị không sợ sao?"
Tôi xua xua tay, hạ thấp giọng ghé sát tai cậu ta, trong mắt cận thị lóe lên tia ranh mãnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mat-can-xong-pha-tro-choi-kinh-di-2/chuong-2.html.]
"Sống sót bảy ngày rất dễ, muốn tiêu diệt quỷ dị lại rất khó."
"Cậu thử nghĩ xem, nếu tôi lấy được sự tín nhiệm của quỷ dị, khiến chúng xem tôi như người nhà, cuối cùng lại cho chúng một đòn chí mạng thì sao? Vậy chẳng phải dễ dàng hơn nhiều sao."
"Vũ lực là hạ sách, công tâm mới là thượng sách."
Đã muốn coi quỷ dị như người nhà mà đối xử, vậy trở về nhà mình, đương nhiên là muốn làm gì thì làm rồi.
Gõ cửa? Lễ phép? Không tồn tại.
Thanh Mộc nhìn tôi, trong mắt lóe lên ánh sáng sùng bái.
Tôi và Thanh Mộc vừa bước vào, một tiểu loli mặc váy đỏ toàn thân sát khí liền nhanh chóng bay về phía chúng tôi.
Bình luận hoảng sợ.
【Má ơi! Huyết Y Loli mất tích nhiều năm!】
【Cô, cô ta sao lại xuất hiện ở phó bản mới này?】
【Vậy ba BOSS còn lại ở tầng 30 phó bản "Hạnh Phúc Chi Gia" năm đó cũng ở đây sao?】
Tôi mơ hồ nhìn thấy hai b.í.m tóc đen dài, giống như cự mãng, quấn chặt lấy tôi và Thanh Mộc.
Tôi thậm chí còn nghe thấy tiếng xương cốt trên người mình vỡ vụn.
Giây tiếp theo, tôi cố nén đau đớn, nhìn về phía Huyết Y Loli.
Khóe miệng rỉ máu, mỉm cười đưa tay, sờ sờ b.í.m tóc to thô của cô bé, khàn giọng gọi.
"Tư Tư, sao váy con lại bẩn thế này? Mau thay ra, mẹ đi... gọi cha con giặt cho."
Bình luận vừa gào thét vừa chế giễu.
【A a a! Còn mẹ, cô ta tưởng cô ta là Ninh Thần năm đó à!】
【Ninh Thần mà cũng dám bắt chước? Những năm nay rất nhiều người bắt chước phong cách của Ninh Thần, tất cả đều c.h.ế.t thảm.】
【Nói đến Ninh Thần, cô ấy cũng biến mất khá lâu rồi, không biết đã xảy ra chuyện gì?】
【Xúi quẩy! Hi vọng người phụ nữ đạo nhái này c.h.ế.t đi cho tôi!】
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hung dữ của Huyết Y Loli lóe lên vẻ mờ mịt và giãy giụa, vũ khí b.í.m tóc cũng vô thức nới lỏng, trong miệng lẩm bẩm: "Mẹ..."
Tôi mất trọng tâm ngã xuống đất.