Mắt Âm Dương - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-06-12 21:02:26
Lượt xem: 784
Bạn đã từng nghe qua câu chuyện ma nào khiến cho bạn lạnh sống lưng chưa?
Tôi có một đứa em trai tên là Huy Huy, năm nay sáu tuổi. Cha mẹ của thằng bé trước đó không lâu vừa t/ự s/át.
Kể từ khi đó, nó bắt đầu trở nên rất quái lạ. Có những biểu hiện chơi đùa, nói chuyện phiếm với h/ung th/ủ mà chúng tôi không thể nào nhìn thấy được. Nghe người ta nói, đây chính là mắt âm dương.
1.
Nửa tháng trước, cha mẹ của Huy Huy lái xe đến một tòa nhà vắng vẻ còn đang xây dở rồi nhảy xuống phía dưới công trình. Đây được cho là một vụ t/ự s/át không rõ nguyên do!
Người cha rơi vào đống xi măng, óc hòa lẫn với m.á.u chảy tràn ra khắp mặt đất. Còn người mẹ thì sau khi xuyên qua ống cốt thép dài mấy mét, rốt cuộc cũng va đập xuống nền nhà. Càng đáng sợ hơn là, mãi tới mấy ngày sau mới có người phát hiện ra bọn họ. Lúc đó thì t.h.i t.h.ể đã... thê thảm đến không nỡ nhìn!
Đương nhiên đáng thương nhất vẫn chính là Huy Huy, thằng bé trong phút chốc chẳng hiểu ra sao đã không còn cơ hội gặp lại ba mẹ. Mặc dù không có ai kể lại thảm trạng của ba mẹ với thằng bé, nhưng có lẽ là tự trong đáy lòng, nó cũng đã có cảm ứng. Bởi vì kể từ khi đó, thằng bé bắt đầu có chút không bình thường. Ví dụ như nó có thể cùng "những người bạn không nhìn thấy" đùa giỡn, chuyện trò.
Nghe người ta nói, đây là "mắt âm dương"!
Tôi không tin vào mấy chuyện này, chỉ cho rằng thằng bé là vì đột nhiên bị mất tích ba mẹ mà cố kìm nén nỗi sợ hãi. Nhưng đến hôm nay, tôi rốt cuộc cũng bị nó làm cho giật mình!
Khi đó tôi vừa mới về tới nhà, còn định bụng sẽ chơi với thằng bé, dẫn nó ra ngoài đi dạo. Chúng tôi thật vui vẻ xuống lầu, nhưng lúc sắp đi hết tầng năm thì Huy Huy đột nhiên rụt người lại, sống ch*t không chịu đi tiếp.
Tôi hỏi thằng bé tại sao. Nó ấp úng một hồi, rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói: "Có một ông già hung dữ lắm! Ông ấy đứng ở trước cửa nhà. Em nhìn thấy ông ấy, ông ấy cũng nhìn thấy em."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi vội thò đầu ra. Ở ngoài khu vực công cộng lầu bốn chẳng có bóng dáng ai chứ đừng nói chi là cụ già nào. Nhưng Huy Huy vẫn cứ nhấn mạnh là đối phương vẫn còn đang ở đấy, rất hung dữ cho nên nó mới không dám xuống. Tôi không lay chuyển được thằng bé, đành phải từ bỏ ý định, dắt nó về nhà. Nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy trong chuyện này có khúc mắc, thế là quyết định sẽ để tâm tới…
Đến tối, tôi mới nghe được hàng xóm kể lại rằng ông cụ sống một mình ở tầng bốn đã ch*t rồi?!!! Hơn nữa, còn không phải là vừa ch*t mà chắc cũng phải đến mấy ngày rồi! Bởi vì tính tình ông ấy quái gở cho nên bình thường cũng hiếm khi có người quan tâm. Sau đó bởi vì cô con gái của ông ấy gọi điện thoại không liên lạc được cho nên mới cố tình tìm tới cửa, thế là phát hiện ra xác của ông cụ này.
Tôi lập tức không rét mà run. Chẳng lẽ thứ mà hôm nay Huy Huy nhìn thấy không phải là người, mà lại chính là hồn ma của ông cụ kia sao?
2
Bởi vì cần chăm sóc cho Huy Huy nên tôi dọn vào ở chung với thằng bé. Người thân của Huy Huy chỉ còn sót lại một mình ông nội nó, nhưng tâm trí của ông ấy thì hình như không đặt lên người Huy Huy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/mat-am-duong/chuong-1.html.]
Sau khi tôi vừa dọn đến thì ông ấy lập tức trở về quê. Mặc dù trước lúc đi, ông ấy đã đặc biệt giải thích với tôi rằng, bản thân chỉ là cần trở về xử lý tang sự gấp cho ba mẹ của Huy Huy. Chuyện này ở dưới quê tương đối rườm rà, có thể sẽ phải tốn thời gian chút, làm phiền tôi vất vả chăm sóc nó.
Tôi đương nhiên là đồng ý. Dưới sự dốc lòng khuyên nhủ của tôi, mặc dù chỉ còn có hai người nhưng cuộc sống của Huy Huy vẫn trải qua rất vui vẻ. Thằng bé dần dần quên đi ba mẹ của mình. Mãi cho đến một ngày, tôi dự định dẫn nó ra công viên chơi nên quyết định không ngồi xe điện mà đổi sang đi bằng xe bus.
Mùa hè ở nơi này tương đối đông đúc nhưng vẫn có người tốt bụng nhường chỗ cho Huy Huy. Thằng bé ngọt ngào nói cảm ơn.
Lúc dừng lại tại trạm, có một người đàn ông trung niên lết chân bước lên chiếc xe bus, cảm giác như đi đứng rất tốn sức, trông không khác gì so với người tàn tật. Huy Huy lập tức hiểu chuyện đứng bật dậy ngọt ngào nói với ông ta: "Chú ơi, ngồi ở đây này!"
Ông chú nhìn Huy Huy, mỉm cười hiền lành nói: "Cậu bé nhỏ ngoan thật! Thôi con ngồi đi, chú không phải là người tàn tật. Chân của chú cũng vừa mới kiểm tra xong, bác sĩ nói không có vấn đề gì."
Huy Huy "À!" lên một tiếng rồi ngồi xuống vị trí cũ.
Nhìn thì đây cũng chỉ như một khúc nhạc đệm nhỏ, ông chú đó cũng đã đi về phía đuôi xe. Huy Huy lại ngước đầu lên, thì thầm với tôi: "Chị à! Thật ra thì em không phải muốn nhường cho chú ấy đâu, em cũng biết chú ấy không phải là người tàn tật!"
Tôi không hiểu. Bởi vì thoạt nhìn thì đến chính tôi cũng tin rằng chân ông ta bị tật, đành tò mò hỏi thằng bé: "Tại sao Huy Huy lại nói vậy?"
Huy Huy ra dấu muốn nói nhỏ hơn.
Tôi xoay người kề sát lỗ tai vào, lại nghe được câu trả lời khiến tôi cũng phải rùng mình: "Cái chú đó... trên đùi chú ấy có đeo dính một cái đầu của bạn nhỏ, nhìn như sắp rơi đến nơi rồi cho nên chú ấy mới đi đứng không tiện. Em sợ chú ấy cứ đi tới đi lui làm đầu của cái bạn nhỏ đó lắc quá rơi xuống nên mới nhường ghế cho chú ấy đấy!"
Giọng nói non nớt của trẻ con hòa cùng câu từ hãi hùng làm tôi khiếp vía. Nhất là khi liên tưởng đến câu trả lời trước đó của ông ta. Người đàn ông bảo mình vừa mới đi kiểm tra, cái chân không có vấn đề gì... Nhưng nếu thật sự không có vấn đề gì thì tại sao lại còn đi đứng gian nan đến thế?
Nhìn dáng vẻ tự đắc của Huy Huy, trong lòng tôi bắt đầu nghi ngờ... Thằng bé thật sự có thể nhìn thấy sao?
Vì sợ nó bị thương, tôi quyết định mình cần phải làm gì đó.