Mập Mờ - 1,2,3: Tôi sẽ nuôi đứa bé này, được không?

Cập nhật lúc: 2025-02-13 03:36:14
Lượt xem: 2,032

Trong thời gian mang thai, tôi bị ốm nghén khá nặng.  

Thầy giáo cẩn thận hỏi: "Hay là em về nhà dưỡng thai đi?"  

"Không được... ọe... sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi!" Tôi vừa nôn vừa trả lời.

Vị hôn phu là Thiếu tá vội vã chạy đến, đưa tôi về nhà dưỡng thai.  

Tôi tức giận mắng chửi, không nhịn được mà đạp anh ta mấy cái.  

Người đàn ông cao quý lạnh lùng lập tức hoảng lên: "Tổ tông của tôi ơi, để tôi tự quỳ, em đừng làm ảnh hưởng đến bé con!"  

1.

Tôi mang thai ngoài ý muốn, phát hiện ra điều đó chỉ hai ngày trước khi khai giảng. Lúc đang thất thần đi trên đường, đột nhiên bị một người đàn ông kéo vào xe.  

"Bác?" Đây chẳng phải là ba đứa bé sao?  

Nghe tôi gọi vậy, anh ta nhíu mày, giọng có chút khó chịu: "Em sao vậy? Đi đứng lơ đễnh suýt bị xe đ.â.m rồi đấy!"  

Trong xe có một mùi hương dễ chịu, giống hệt mùi trên người anh ta. Nhớ lại cảnh tượng hôm đó trên giường, mặt tôi bất giác đỏ bừng.  

"Nói!" Thấy tôi im lặng, anh ta mất kiên nhẫn.  

Sau một hồi đấu tranh tâm lý, tôi lấy hết can đảm, nhắm mắt lại như thể sắp ra pháp trường: "Tôi... tôi mang thai rồi." Nói rồi nhanh chóng nhét tờ giấy kết quả xét nghiệm vào tay anh ta, cúi đầu chờ đợi phán quyết.  

Không biết đã bao lâu, giọng nói lạnh lùng vang lên: "Ồ? Em muốn gì? Tiền? Túi xách? Hay là..."  

"Không không không! Tôi không cần tiền của anh! Tiền phá thai tôi cũng tự lo, chỉ là bác sĩ bảo cần có người nhà ký tên... mà tôi... tóm lại là không thể để ba mẹ tôi biết được!"  

Ngẩng đầu lên, tôi thấy anh ta hơi nhíu mày, lòng lại chùn xuống. Anh ta không đồng ý thì phải làm sao đây? Đứa bé này...  

"Em... bao nhiêu tuổi rồi?"  

"Hả? 19." Tôi thành thật trả lời.  

Nghe vậy, hình như tôi thấy anh ta thở phào nhẹ nhõm. 

"Đến bệnh viện Minh Đức."  

2.

Xe dừng trước bệnh viện Minh Đức, tôi vẫn còn ngơ ngác. Đây là bệnh viện dành cho giới nhà giàu ở thành phố C, chỉ tiếp nhận ngôi sao hoặc nhân vật tầm cỡ.  

Tôi lén nhìn người đàn ông bên cạnh. Rốt cuộc anh ta là ai?  

"Đi vào!"  

Quay lại thì thấy anh ta đã đi được ba mét. Tôi vội vàng chạy theo, ai ngờ anh ta đột ngột dừng lại.  

"A đau!" Tôi không kịp phanh lại, đ.â.m sầm vào lưng anh ta.  

"Cẩn thận, đừng... á!"  

Chưa kịp nói hết câu, anh ta đã bế bổng tôi lên, nhíu mày: "Ai bảo em chạy?"  

Anh ta... đang quan tâm tôi sao? Từ góc độ này, tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt hoàn mỹ của anh ta. Hôm đó đi vội quá, tôi chưa kịp ngắm kỹ. Giờ được dựa vào lồng n.g.ự.c rắn chắc này, suy nghĩ của tôi bất giác bay xa.  

"Nhìn đủ chưa?"  

Bắt gặp ánh mắt có chút ý cười của anh ta, tôi xấu hổ quay mặt đi. Nhưng lại đụng ngay phải một đôi mắt trêu chọc khác. Nhìn kỹ, hóa ra đã đến một căn phòng xa lạ. Tôi giãy giụa muốn xuống.  

"Đừng động!"  

Hơi thở ấm áp phả vào tai khiến tôi cứng đờ. May mà anh ta vẫn nhẹ nhàng đặt tôi xuống.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/map-mo-skiv/123-toi-se-nuoi-dua-be-nay-duoc-khong.html.]

"Dẫn cô ấy đi kiểm tra toàn diện, xem có thật sự mang thai không."  

"Vâng, Mặc thiếu."  

Vậy là tôi đi theo người đàn ông có đôi mắt trêu chọc kia vào phòng xét nghiệm. Lén nhìn bảng tên của anh ta... viện trưởng? Trời ạ, ba đứa nhỏ của tôi rốt cuộc là người thế nào vậy?

Chẳng bao lâu sau, kết quả xét nghiệm được trả ra: Đã mang thai hơn một tháng.  

Thời gian hoàn toàn trùng khớp với hôm đó.  

Người đàn ông nghe tin liền sững sờ một phút, thậm chí tôi còn thấy khóe miệng anh ta hơi nhếch lên? Tôi nhìn nhầm sao?  

"Thai nhi thế nào? Có cần chú ý gì không?"  

"Hiện tại thai nhi ổn định, rất khỏe mạnh."  

Sau đó anh ta tiếp tục hỏi viện trưởng về những điều cần lưu ý. Tôi đứng ngơ ngác nghe, càng nghe càng thấy sai sai. Dưỡng thai? Chẳng phải đến để phá thai sao?  

"Chuyện này không được tiết lộ ra ngoài, tuyệt đối bảo mật!"  

"Mặc thiếu, ngài yên tâm!"  

Đến khi bị anh ta nắm tay dắt ra xe, tôi mới hoàn hồn: "Bác này, không phải chúng ta đến để phá thai sao?"  

3.

"Mặc Thiếu Đình."  

"Hả?" Tôi ngơ ngác.  

"Tên của tôi, Mặc Thiếu Đình. Tôi chỉ hơn em bảy, tám tuổi thôi, không cần gọi là bác đâu." Anh ta nghiêm túc sửa lại.  

"Hả? Ồ, được rồi."  

"Em không muốn giữ lại đứa bé sao?"  

Lời nói của anh ta khiến tôi bối rối, vội vàng xua tay: "Không phải, tôi rất thích trẻ con. Nhưng tôi... tôi còn phải đi học, không có khả năng nuôi bé, cũng không thể nói với ba mẹ tôi."  

"Xin lỗi." Anh ta đột nhiên nghiêm túc xin lỗi tôi.  

"Không không không, bác à, đây không phải lỗi của anh. Ngược lại tôi còn phải cảm ơn anh, nếu không nhờ anh cứu tôi, có lẽ tôi đã gặp chuyện rồi... Bây giờ thế này đã là tốt lắm rồi." Tôi luống cuống giải thích. Nhớ lại đêm đó, tôi vẫn còn sợ hãi, khóe mắt cũng dần ươn ướt.  

Một bàn tay hơi thô ráp nhẹ nhàng chạm vào mặt tôi, vụng về lau đi giọt nước mắt. "Tôi sẽ nuôi đứa bé này, được không?"  

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Mặc Thiếu Đình nhìn tôi chăm chú, sự nghiêm túc trong mắt anh ta không hề giả dối. Trong lòng tôi khẽ rung động.  

"Nhà tôi chín đời đơn truyền, em có thể cho tôi cơ hội làm cha không?"  

Phụt... chín đời đơn truyền? Cái này cũng có thể tùy tiện nói sao? Không biết vì sao, chỉ với hai câu nói này, anh ta đã quét sạch mây đen trong lòng tôi.  

"Nhưng tôi vẫn phải đi học mà!" Tôi bừng tỉnh, suýt bị gương mặt này mê hoặc.  

"Chuyện học không cần lo, tôi sẽ xin cho em nghỉ học một năm."  

"Không được không được, ba mẹ tôi mà biết sẽ mắng c.h.ế.t tôi mất. Tôi phải hoàn thành chương trình học đúng hạn!"  

Tôi liều mạng lắc đầu. Nghĩ đến sự kỳ vọng của ba mẹ nơi phương xa, tôi lại thấy buồn bã.  

Hu hu hu, lỡ mang thai rồi phải làm sao, tôi còn đi học thế nào đây?

Thấy tôi sắp khóc, Mặc Thiếu Đình xoa xoa thái dương: "Được rồi được rồi, em cứ đi học, những việc khác để tôi lo."  

"Tôi phải đi huấn luyện quân sự vào ngày kia." Tôi nhỏ giọng nói.  

"Cái gì?"  

Lần đầu tiên, vẻ mặt bình tĩnh của Mặc Thiếu Đình hoàn toàn rạn nứt.

Loading...