Mạnh Vãn - 17: End
Cập nhật lúc: 2024-06-26 18:20:18
Lượt xem: 1,434
17
Phong thủy luân chuyển.
Chu Hạc sửng sốt hồi lâu.
Hắn không ngờ mọi chuyện lại trở nên như vậy.
Ta lặng lẽ bước tới chỗ Chu Hạc.
"Ngươi biết không Chu Hạc? Thật ra ta rất thích cái cách ngươi coi thường ta."
"Nhờ thế nên ta mới có cơ hội để tận dụng."
Hắn nghĩ rằng ta là tiểu thư khuê phòng, cho dù sống lại cũng không dám làm gì.
Ta cũng không biết nên khóc hay cười vì điều này đây.
Cha ta là đại tướng quân, hổ phụ sinh hổ tử.
Mặc dù ta được nuôi dạy theo hướng thục nữ nhưng đâu có nghĩa là ta hiền đâu.
Ta nhớ rõ từng món nợ Chu Hạc nợ Mạnh gia, từ lúc trùng sinh đến nay, ta chưa bao giờ quên.
Sau khi Chu Hạc bỏ chạy, người của ta ở phía nam truyền tin tới.
Ta biết hắn nhất định sẽ trở lại kinh thành, vì vậy đã phái người truy sát hắn trên đường.
Để hắn như là chim sợ cành cong, không dám nhờ ai giúp đỡ, cuối cùng cũng chỉ có thể tìm đến ta.
Cha chinh chiến sa trường nhiều năm, ai ai cũng sợ khí tức trên người ông ấy.
Một người như vậy sao có thể tin vào Thần, Phật?
Chỉ là cô con gái nhỏ của ông ấy thấy nhàm chán nên mới bỏ ra vài ngày nghỉ để đưa cả nhà đi lễ Phật thôi.
Kể từ khi được tái sinh, ta đã bỏ ra vô số công sức để giăng lưới, từng chút từng chút một.
Nếu như vẫn không thể g.i.ế.c được Chu Hạc thì đúng là ông trời cũng không ủng hộ ta.
Ta ngửa đầu thở dài.
Đức phật trên cao rủ lòng từ bi.
Thật ra ta cũng không tin Phật cho lắm.
Nếu thế gian thật sự có công đạo thì kiếp trước Mạnh gia ta đã không ch.ết thảm rồi.
Công đạo chỉ có thể tự mình giành lấy.
Hôm nay trước mặt Phật Tổ, ta có thể tự tay g.i.ế.c ch.ết Chu Hạc.
Đây mới là công đạo lớn nhất đối với Mạnh gia ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/manh-van/17-end.html.]
Ta gật đầu, hai ám vệ rút lưỡi d.a.o trong tay ra.
Ta ngồi xuống trước mặt Chu Hạc, nhẹ giọng nói:
"Ngươi còn nhớ ta đã nói gì không? Bàn về độ độc ác ta không thể so với ngươi, ta sẽ không động vào người nhà ngươi mà chỉ lấy cái mạng chó của ngươi thôi."
"Chu Hạc, ta rất công bằng, kiếp trước ngươi g.i.ế.c hơn 300 người Mạnh gia ta."
"Vì vậy kiếp này ta cũng chỉ c.h.é.m ngươi ba ngàn lần, không thừa một đao."
"Mạnh Vãn, ngươi điên rồi à?"
Đồng tử của Chu Hạc run lên, hắn cố hết sức thoát khỏi tay ám vệ nhưng đều vô ích.
Chu Hạc nằm trên đất cầu xin ta, khuôn mặt hắn đầy nước mũi và nước mắt, trông vô cùng chật vật.
"A Vãn cầu xin nàng đừng g.i.ế.c ta, ta biết sai rồi."
"Nàng biết mà, sau này ta sẽ trở thành tể tướng trên vạn người. Chỉ cần nàng gả cho ta, nàng sẽ trở thành nữ nhân tôn quý nhất kinh thành.”
"Chu Hạc, sao ngươi không thử nghĩ mà xem, cho dù không có ngươi, ta vẫn là cô nương tôn quý nhất kinh thành.”
Chu Hạc không trả lời ta, ám vệ bắt đầu hành quyết, hắn chỉ biết kêu lên đau đớn.
Ám vệ thấy Chu Hạc ồn ào quá nên dùng giẻ bịt miệng hắn lại.
Sống hai đời, ta chưa từng thấy màn tra tấn nào đáng sợ như thế này.
Bây giờ đột nhiên ta thấy thủ đoạn của Chu Hạc cũng chỉ có thế.
Chu Hạc đau đến mức ngất đi nhiều lần trong lúc hành quyết nhưng ám vệ lập tức đánh thức hắn ta.
Miệng Chu Hạc bị bịt lại nên không thể nói được, hắn chỉ có thể nhìn ta bằng con mắt kinh hoàng đến ngạc nhiên.
(Bò không ăn cỏ bò ngu, đứa nào reup còn ngu hơn bò. Đọc tại page Xoài chua không lắc hoặc MonkeyD)
Có ích gì đâu? Hắn lườm lòi con mắt cũng không thể thay đổi được số phận.
Thấy Chu Hạc dần dần tắt thở, phiền muộn trong lòng ta bắt đầu tiêu tan.
Ám vệ vác t.h.i t.h.ể Chu Hạc rời đi, những việc xảy ra tiếp theo không cần ta ra tay nữa.
Ta chạy chậm suốt quãng đường về chùa.
Cha đứng trước cửa chờ ta từ sớm, thấy váy ta có vết bẩn, ông ấy cũng không hỏi nhiều chỉ hất râu, trừng mắt nhìn ta:
"Chạy đi đâu thế? Mẹ tìm con cả buổi đất."
"Vâng vâng vâng vâng, lần sau con sẽ không thế nữa."
Ta ngoan ngoãn nghe cha mắng, không cãi một lời.
Những cơn gió đầu hè thổi nhẹ khiến những chiếc lá trên cây cổ thụ xào xạc.
Ta biết, từ giờ đến cuối đời, ta vẫn là tiểu cô nương có thân phận cao quý nhất kinh thành, hạnh phúc mỹ mãn, cả đời trôi chảy.
(Xong)