Mạnh Thu - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-11-08 09:44:04
Lượt xem: 6,043
Đang vào đầu đông, ngoài trời mưa phùn lất phất, Mạnh Chiếu được nghỉ lễ, cùng ta pha trà nóng, nướng hạt dẻ và cam mật trong phòng.
“Không tiễn một chuyến à, A tỷ?”
Ta trừng mắt nhìn cậu, cậu lập tức ngậm miệng. Ta vẫn chưa hài lòng, vừa bóc vỏ cam vừa giả bộ phàn nàn: “A Chiếu, đệ lớn lên thật quá thu hút, nhiều vị phu nhân ở kinh thành cứ hỏi thăm đệ suốt, thật khiến ta tiếp đãi đến mệt cả người.”
Mạnh Chiếu khẽ cúi mắt, khóe môi nhếch nhẹ như tự nói với chính mình: “Sắp rồi.”
Ta không hiểu, chỉ ậm ừ: “Hả?”
Cậu ngẩng lên, ánh mắt đầy ý cười: “Ta nói, A tỷ làm gì mà thấy phiền, ở huyện Hoa Tuyền khi trước, A tỷ đếm tiền vui biết mấy.”
Chuẩn bị đưa miếng cam cho A Chiếu, ta bực bội nhét ngay vào miệng mình: “Các cô nương đến ăn mì chỉ muốn nhìn thấy đệ một chút thôi, ta cũng phải để đệ ra ngoài cho các nàng vui chứ!”
Khi mùa đông sắp qua, ta mới hiểu câu “sắp rồi” của Mạnh Chiếu là gì.
Đêm giao thừa, Mạnh Chiếu được mời vào cung dự tiệc, cậu còn đưa ta đi cùng.
Ta thoáng lo lắng: “Như vậy có phải không hợp lễ không?”
Mạnh Chiếu đưa cho ta bộ váy áo trâm cài tinh xảo: “Hoàng thượng đã cho phép rồi.”
Ủa, Hoàng thượng còn biết đến ta sao?
“Yên tâm đi, A tỷ chỉ cần ăn uống rồi xem biểu diễn thôi.”
Biểu diễn? Ta nghe nói trong cung yến thường có màn biểu diễn, ta ngờ vực nhìn cậu: “Ta không có chuẩn bị tiết mục gì đâu đấy.”
Mạnh Chiếu bất đắc dĩ đáp: “A tỷ, cứ coi như đi quán trà xem kịch là được rồi.”
“Nhất định sẽ rất đặc sắc.”
Đêm ba mươi Tết, ngồi trong điện Phúc Doanh của hoàng cung, mọi thứ diễn ra đúng như Mạnh Chiếu đã nói: ta chỉ cần ngồi ăn uống, xem biểu diễn, còn cậu lo chuyện chào hỏi và cụng ly cùng các vị đại thần, vương tôn.
Thế nhưng, khi gần đến giờ Tý, trong điện đột nhiên náo loạn, một toán binh lính giáp trụ tiến vào, bao vây điện Phúc Doanh.
Một người đàn ông cao lớn cầm kiếm dài bước vào điện, lập tức có quan viên phẫn nộ quát: “Thận vương, ngươi muốn tạo phản sao?”
Thận vương khẽ cười khinh miệt: “Đây là thiên hạ của nhà họ Nghiêm ta, cha truyền con nối, việc gì ta phải tạo phản!”
Hoàng đế đập mạnh chén rượu: “Láo xược!”
“Cứ đập đi, phụ hoàng, đập thêm vài cái nữa đi, sắp tới người không còn cơ hội nữa đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/manh-thu/chuong-8.html.]
Hoàng đế đôi mắt đỏ ngầu: “Nghiêm Đạm, trẫm đối xử với ngươi không tốt sao? Sao ngươi lại làm thế này!”
Ánh mắt Thận vương hiện lên vẻ khát máu, khuôn mặt vặn vẹo: “Phụ hoàng, từ lâu ta đã khuyên người diệt sạch các bộ tộc ở Tây Thùy, nhưng người không nghe, còn luôn miệng nói tốn sức dân. Đại Ung bao năm qua trong tay người đã tiến bộ được gì?”
“Ta biết, người già rồi, không thể đánh trận nữa, vậy thì để ta đánh!”
“Ta, Nghiêm Đạm, sẽ mở rộng bờ cõi Đại Ung đến tầm vóc chưa từng có trong lịch sử, ta sẽ là vị Hoàng đế vĩ đại nhất của Đại Ung!”
Ánh mắt hắn quét khắp các phi tần và đại thần: “Còn các ngươi, tất cả đều là bầy tôi của họ Nghiêm ta, Hoàng đế già kia vừa khuất núi, các ngươi vẫn phải trung thành với ta.”
Từng vị đại thần lần lượt đứng lên nghiêm nghị phản đối: “Bệ hạ yêu dân như con, công lao vang dội, đâu để kẻ loạn thần tặc tử như ngươi sánh kịp?”
“Chúng ta chỉ phụng sự minh chủ, quyết không đứng chung với hạng nghịch tặc như ngươi!”
“Thần hôm nay dẫu m.á.u đổ ba thước trong điện, vẫn thề trung thành với bệ hạ.”
Gương mặt Thận vương trầm xuống, hắn cầm kiếm bước nhanh đến trước mặt các đại thần.
“Nghiêm Đạm!”
Hoàng đế cất giọng nghiêm nghị ngăn lại: “Trong cung này có ba nghìn cấm quân, ngươi có bao nhiêu người, ngươi tưởng mình có thể đắc thủ sao?”
Nghe vậy, Thận vương ngửa mặt cười lớn, chỉ vào đám binh lính của mình: “Ngươi tưởng chỉ có bọn họ sao?”
“Triệu Quận vương đâu?”
Một đội quân khác lập tức ùa vào điện, người dẫn đầu chắp tay nói: “Điện hạ, quân của chúng ta đã áp sát cổng thành, sẵn sàng chờ lệnh.”
Thận vương đầy tự mãn nhìn Hoàng đế: “Ngươi nghĩ vẫn còn cấm quân sao? Hỏi thử Thống lĩnh Trương Lương Nghi xem hắn là người của ai?”
Hoàng đế ngồi trở lại long ỷ, bình thản hỏi Thận vương: “Ngươi đã sắp xếp bao nhiêu người vào triều đình này?”
Nghiêm Đạm phấn khích như kẻ điên: “Phụ hoàng, ta đã mưu tính mười lăm năm rồi, chẳng lẽ không nên sao?”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Đạm nhi, trẫm cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi biết quay đầu…”
Nhưng Thận vương đã vung kiếm, c.h.é.m đầu một vị đại thần.
Cả điện lập tức náo động, nhưng ai nấy đều không dám manh động, chỉ biết nín thở run rẩy.
Hoàng đế giận dữ, chỉ về phía cửa quát lớn: “Trương Lương Nghi! Nói cho hắn biết ngươi là người của ai!”
Trương Lương Nghi đứng ở cửa điện Phúc Doanh, cao giọng: “Dĩ nhiên là người của bệ hạ.”