Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

MẠNH TẤN - CHƯƠNG 5

Cập nhật lúc: 2024-10-13 20:57:18
Lượt xem: 175

8.

 

Trước khi tôi kịp tiêu hóa thông tin này, cánh cửa đã bị đá mở tung ra.

 

Mạnh Thanh Di xông vào cùng một đám phóng viên.

 

Cố  Tĩnh Hà vô thức đẩy tôi về phía sau bảo vệ tôi.

 

Đèn flash nhấp nháy liên tục đến nỗi tôi không thể mở mắt được.

 

"Ôi trời, chị! Sao chị ăn mặc không đàng hoàng thế..."

 

Mạnh Thanh Di kêu lên, nước mắt lưng tròng.

 

“Chị gái tôi đã bắt nạt tiền bối Cố Tĩnh Hà trong khuôn viên trường, thậm chí còn ép anh ấy học lại.”

 

"Tiền bối Cố Tĩnh Hà tối nay đột nhiên biến mất sau buổi tự học ra khỏi lớp, chị tôi cũng không về nhà. Không biết Cố Tĩnh Hà có phải bị chị tôi bắt nạt hay không, không ngờ chị tôi lại dám quấy rối tiền bối..."

 

Dứt lời, cô ta tỏ vẻ vô hại điềm đạm đáng yêu nhìn tôi.

 

"Chị ơi, xin đừng trách em, em cũng hy vọng chị có thể sửa đổi ăn năn hối lỗi, nên mới đem chuyện này nói cho phóng viên."

 

Tiếng động lớn đã đánh thức bố và mẹ kế tôi đang ngủ trên lầu.

 

Mẹ kế quấn mình trong chiếc áo khoác và lao vào vòng tay bố tôi.

 

"Lão Mạnh, đừng nhìn."

 

"Quần áo của họ đều lộn xộn..."

 

"Sao Tiểu Tấn có thể làm ra chuyện như vậy? Nhất định có hiểu lầm."

 

Bố tôi lao tới muốn tát tôi.

 

"Cái thứ không biết xấu hổ! Còn dám đem đàn ông về nhà chơi đùa"

 

Tôi không thể né tránh và theo bản năng nhắm mắt lại.

 

Nỗi đau mong đợi đã không đến.

 

Tôi muộn màng mở mắt ra, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Cố Tĩnh Hà.

 

Hắn hất tay bố tôi ra và kéo tôi ra phía sau lưng hắn.

 

Trong mắt Mạnh Thanh Di hiện lên vẻ bối rối, nhẹ giọng nói:

 

"Anh Tĩnh Hà, bây giờ có rất nhiều nhân chứng và vật chứng, chị em sẽ bị trừng phạt xứng đáng."

 

"Anh không còn phải phục tùng chị ấy trái với ý muốn của mình nữa."

 

Cố Tĩnh Hà l.i.ế.m khóe môi, chậm rãi mỉm cười.

 

"Người bạn cùng lớp này thực sự thú vị."

 

"Tôi cao 1,87 mét và đã tập Muay Thái. Mạnh Tấn cao 1,65 mét và thậm chí không thể mở một cái lon. Làm sao cô ấy cưỡng bức tôi được?"

 

“Nếu không tin, cô có thể đi kiểm tra hệ thống giám sát. Vết thương trên người tôi là do bọn côn đồ trên phố Bar đánh tôi vào buổi chiều.”

 

“Về việc tại sao nửa đêm tôi lại xuất hiện ở đây, chỉ là vì Mạnh Tấn có lòng tốt, thấy tôi không có tiền mua thuốc nên đưa cho tôi vài cuộn băng gạc.”

 

Các phóng viên nhìn nhau với ánh mắt ngầm hiểu.

 

Sắc mặt Mạnh Thanh Di càng ngày càng xấu xí, nụ cười giả tạo của cô ta cũng không giữ được.

 

“Sao có thể như vậy được, anh Tĩnh Hà, chị gái em uy h.i.ế.p anh hay gì à…”

 

Cố Tĩnh Hà sốt ruột nói một tiếng, giọng điệu lạnh lùng xa cách.

 

"Nếu không phải cô có ác ý suy đoán Mạnh Tấn, tôi hiện tại đã được băng bó, có thể nghỉ ngơi."

 

"Cho nên, xin hỏi các vị."

 

“Có thể rời đi bây giờ không?”

 

Sắc mặt Mạnh Thanh Di tái nhợt, môi run run muốn nói thêm điều gì.

 

Mẹ kế nhìn cô bằng ánh mắt gay gắt rồi dùng vũ lực kéo cô ta đi.

 

Lời quở trách đầy giận dữ của bố tôi phát ra từ ngoài cửa.

 

“Mau thu xếp xe đưa bọn họ về.”

 

"Đêm hôm khuya khoắt còn náo loạn, muốn đem mtjw mũi của nhà này ném xuống đất à?"

 

"Không có chứng cứ xác thực lại dám dẫn nhiều người như vậy tố cáo chị gái mày! Nếu lời đồn truyền ra, mày còn muốn bộ mặt già nua này của tao để đâu hả?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/manh-tan/chuong-5.html.]

 

9.

 

Thật buồn cười, trong số rất nhiều người, người duy nhất sẵn sàng đứng ra bảo vệ tôi chỉ có Cố Tĩnh Hà.

 

Nhưng nói đến đây, đây cũng chính là nguyên nhân khiến tôi có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt như vậy đối với Cố Tĩnh Hà.

 

Tôi còn quá nhỏ khi mẹ kế bước chân vào nhà, quá nhỏ để nhận ra mình bị ngược đãi.

 

Tôi không được phép ra ngoài, không được phép dự tiệc, thậm chí không được phép sử dụng điện thoại di động của riêng mình.

 

Đại tiểu thư không được sủng ái cùng con trai của bảo mẫu sợ giao tiếp nước đẩy thuyền trôi tự nhiên trở thành bạn bè.

 

Khi tôi đói, Cố Tĩnh Hà lén lút đưa tôi vào bếp làm đồ ăn nhẹ lúc nửa đêm.

 

Khi tôi bị oan, Cố Tĩnh Hà đã quỳ dưới mưa để làm chứng cho tôi.

 

Trong kỳ kinh nguyệt đầu tiên của tôi, Cố Tĩnh Hà đã ôm tôi khóc rất lâu, tưởng tôi mắc bệnh nan y.

 

Rõ ràng, chúng tôi là sự kết hợp hoàn hảo.

 

Nhưng kể từ khi Mạnh Thanh Di xuất hiện, mọi chuyện đã thay đổi.

 

Cố Tĩnh Hà bắt đầu chê tôi dính người, quá mức đeo bám, lại cay nghiệt, hèn hạ nên đứng về phía đối lập với tôi.

 

Nhưng hắn cũng là người bảo tôi phải học cách chống trả.

 

Tôi không cam tâm, liền giở mọi thủ đoạn để vây hãm hắn bên mình.

 

Nghĩ như vậy, tựa hồ có thể hiểu được tâm lý vặn vẹo của Cố Tĩnh Hà.

 

Rốt cuộc, tôi đã từng nghĩ đến việc xiềng xích hắn đến hết cuộc đời.

 

Cố Tĩnh Hà dường như nhận thấy tâm tình tôi sa sút.

 

Hắn quỳ một gối xuống và dụi má vào lòng bàn tay tôi.

 

"Chó con không bao giờ bỏ rơi chủ nhân của nó."

 

Tôi im lặng, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn.

 

"Cảm ơn vì ngày hôm nay."

 

"Đừng nói cảm ơn, đó là việc mà chó con phải làm."

 

Giọng nói trầm thấp nói ra những lời kiêu ngạo như vậy.

 

Có cái gì đó oi bức khó tả.

 

Tôi đỏ mặt rút tay lại.

 

“Mau đứng dậy, trở về phòng ngủ đi.”

Con Cá Bơi Dưới Đáy Đại Dương

 

Cố Tĩnh Hà ngoan ngoãn gật đầu, nhếch lên khóe môi.

 

"Chủ nhân, chúc ngủ ngon."

 

"Ừ...chúc ngủ ngon."

 

“Chủ nhân nên gọi tôi là gì đây?”

 

Hắn chớp mắt, từng bước dẫn dắt tôi.

 

Tôi bị hắn nhìn đến không chịu được, nhỏ giọng nói nhanh.

 

"Chúc ngủ ngon, chó con."

 

Cố Tĩnh Hà hơi nhướng mày, nụ cười trên môi càng đậm.

 

"Chủ nhân đã làm rất tốt."

 

"Vậy chúc ngủ ngon."

 

"Ngày mai cũng hãy nhớ yêu thương chú chó con nhé."

 

Tôi vùi mặt vào chăn, che khóe môi đang nhếch lên.

 

Cốt truyện sụp đổ, có vẻ là tốt.

 

10

 

Sau ngày hôm đó, Mạnh Thanh Di dường như có vấn đề về thần kinh.

 

Cô ấy luôn nói chuyện một mình khi không có ai xung quanh và quấy rầy Cố Tĩnh Hà mà không có điểm mấu chốt.

 

Nhưng không ngờ Mạnh Thanh Di lại điên cuồng đến như vậy.

Loading...