Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Mảnh Ghép Hoàn Hảo Của Tra Nam Tiện Nữ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-12-03 15:32:36
Lượt xem: 36

Chiều hôm đó, bà Hoa xin làm nốt bữa cơm tối rồi nghỉ.

...

Trong lúc cả nhà đang im lặng ăn tối thì cô nhỏ quý hóa của tôi trở về.

Nhìn người phụ nữ ăn mặc diếm dúa trước mặt, tôi không biết mình nên có cảm giác gì.

Rõ ràng bà ấy là kẻ đáng thương trong mắt người khác, nhưng tôi lại không thể thấy thương xót nổi bà ta.

Cô nhỏ đi vào nhà, bà ấy thấy tôi thì có chút ngạc nhiên.

"Minh Nguyện vừa đấy về à? Lâu quá không gặp rồi nhỉ?"

Nói xong liền trực tiếp đi lên phòng, không đợi tôi trả lời, cũng không liếc nhìn Minh Thùy lấy một cái.

Có vẻ như bà ấy đã uống rượu, bước đi có chút loạng choạng.

Tôi lén nhìn về phía Minh Thùy, cô ta lại thở phào một hơi. Mắt cũng đã đỏ lên, nước mắt trực trào nhưng vẫn kiên cường không để rơi một giọt.

Tiếng thở phào có hơi mạnh một chút, cả bố mẹ tôi đều nghe được.

Tôi gào lên trong lòng.

Nữa, nữa, nữa, cô ta lại tiếp tục nữa.

Quả nhiên, bố tôi quay qua vỗ vai an ủi, mẹ tôi thì cầm tay vỗ về cô ta.

Từng thời từng khắc, cô ta đều có thể lợi dụng lòng thương xót của người khác, vô cùng thuần thục.

Tôi ngứa mắt không thèm nhìn thêm, tò mò ngước lên lầu. Thật sự, cô nhỏ ghét Minh Thùy đến vậy sao?

Cô nhỏ của tôi tên Nguyễn Ánh Dương, một cái tên thật tươi sáng, nhưng cuộc đời của bà ấy lại chẳng mấy sáng lạn.

Trước đây khi còn trẻ, bà ấy khá nổi loạn, vì vui chơi quá đà mà bỏ cả thi đại học, lại mang thai ngoài ý muốn.

Cái thai là của một tên ăn chơi lêu lổng, không nghề nghiệp, không học vấn.

Cha đứa nhỏ lại một mực không chịu trách nhiệm.

Bà ấy bỏ qua lời khuyên của gia đình, quyết tâm sinh đứa bé ra với niềm tin mãnh liệt rằng, sau khi có con người kia sẽ hồi tâm chuyển ý, nhưng tất cả không như ý muốn của bà ấy.

Sau khi sinh xong Minh Thùy, người đàn ông đó cũng chỉ đến nhìn qua một lần.

Thấy là con gái, ông ta liền không để ý đến nữa.

Cô nhỏ của tôi từ đó tâm lý càng trở nên bất ổn, bà ta trút hết mọi bất hạnh của bản thân lên người Minh Thùy.

Đó cũng là lý do tại sao tôi không thể cảm thông nổi cho bà ấy.

Bà quyết định sinh ra đứa trẻ, nhưng không yêu thương nó gấp đôi để bù đắp khi đứa trẻ không có bố, ngược lại còn ghét bỏ và trút giận lên nó.

Cứ ngỡ có con ngoài ý muốn và quyết định sinh ra là hành động của một người mẹ vĩ đại. Thế nhưng, bà ấy lại làm không đến nơi đến chốn.

Đứa trẻ thiếu thốn tình thương, dần dần chỉ biết ghen tị với hạnh phúc của người khác, tâm lý dần bất ổn, tính cách cũng dần trở nên méo mó.

Có lẽ, điều đó còn độc ác hơn cả việc bà ấy phá bỏ nó khi chưa thành hình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/manh-ghep-hoan-hao-cua-tra-nam-tien-nu/chuong-6.html.]

Thế nhưng, Minh Thùy bất hạnh thì liên quan gì đến tôi.

Cô ta chịu bất hạnh vậy nên cô ta muốn tôi, người có được hạnh phúc hơn cũng phải bất hạnh theo ư?

Việc Minh Thùy làm với tôi kiếp trước, tôi cũng sẽ không vì cảm thông cho hoàn cảnh của cô ta bỏ qua. Tôi còn chưa đến mức hiền lành như vậy.

Căn gác bỏ hoang, từng trận bạo hành, đứa con và cả cái c.h.ế.t của kiếp trước.

Không một chuyện gì khiến tôi có thể bỏ qua được.

Tôi còn nhớ như in ngày mà tôi gặp lại Minh Thùy vào mười một năm trước.

Bởi ấn tượng khắc quá sâu, tôi đến c.h.ế.t cũng không thể quên được ngày đó.

Khiến mỗi lần nhớ lại, tôi vẫn luôn không nhịn được mà rùng mình.

Hôm đó, sinh nhật tròn mười lăm tuổi của tôi, cũng là ngày sinh nhật tồi tệ nhất.

Sau mười mấy năm lang bạt, cô nhỏ dẫn theo Minh Thùy trở về.

Tôi nghĩ, bát tự của tôi và cô ta chắc chắn là xung khắc. Minh Thùy xuất hiện, tất cả mọi người vẫn vậy, chỉ có cuộc sống của tôi bị đảo lộn, cuộc đời cũng bắt đầu rẽ hướng.

Minh Thùy bước vào nhà, bộ quần áo cũ rích trên người còn dính thứ gì đó trông rất bẩn thỉu, tóc tai bết dính, mặt mũi nhem nhuốc.

Đã mười bốn tuổi mà lại có bộ dạng như vậy, tôi còn nghĩ, cô nhỏ hẳn là dẫn Minh Thùy đi ăn xin vừa về.

Nhưng sau này, tôi biết khi đó cô ta có chuẩn bị mà đến.

Bạn tôi có vài người ở gần thấy bộ dạng này của ả còn ghét bỏ bịt mũi. Ai cũng nhìn hai mẹ con họ như nhìn một thứ đồ kinh khủng.

Minh Thùy đỏ mặt lên vì xấu hổ, bối rối cúi đầu, hai tay không ngừng vân vê góc áo, dáng vẻ khúm núm sợ sệt.

Đối lập với tôi khi ấy, tôi mặc một chiếc váy công chúa màu hồng, đầu đội vương miện và đang ngồi trước bánh kem chuẩn bị thổi nến trong tiếng chúc phúc của tất cả mọi người.

Cô nhỏ của tôi thấy cảnh này lại chỉ có chút bất ngờ.

Chắc hẳn, bọn họ không biết trong nhà đang có nhiều người như vậy.

Sau vài phút bối rối đi qua, cô nhỏ rất tự nhiên kéo Minh Thùy đi tới chỗ cha mẹ.

"Đây là cháu của anh chị, Minh Thùy. Con bé mười bốn tuổi rồi, sống bên ngoài không tốt lắm nên em đưa nó trở về.

Thấy vẻ mặt bất ngờ của mẹ tôi, cô nhỏ bồi thêm.

"Chị dâu sao thế? Bố mẹ vừa chết, chị đã không muốn nhận người thân rồi à? Chị không nhận cũng không được đâu, đây là nhà của tôi."

Bà ấy vẫn luôn như vậy, mấy chục năm vẫn không thay đổi. Mẹ tôi bị nói đến xấu hổ, chân tay luống cuống. Bố tôi thấy vậy lên tiếng giải vây.

"Nói gì đó, cô đi bao năm mới về đã nói khó nghe như vậy. Về thì tốt rồi."

Đột nhiên, Minh Thùy rơi nước mắt. Không hiểu sao, tôi liền có dự cảm chẳng lành.

Chưa kịp đợi đầu óc tôi suy nghĩ thì đã nghe tiếng cô ta khóc nấc lên, dùng giọng nức nở nói.

"Đây tiệc sinh nhật của chị Minh Nguyện ạ? Chị thật hạnh phúc. Em còn chưa bao giờ có một chiếc bánh kem vào ngày sinh nhật."

Nói xong, cô ta cúi đầu lau nước mắt.

Tất cả mọi người sửng sốt, trong mắt cũng hiện lên sự thương cảm.

Lúc này, dáng vẻ cô đơn và đáng thương của cô ta khiến ngày hạnh phúc của tôi trở nên thật khó coi.

Loading...