Màn Cuối - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-11-06 00:54:33
Lượt xem: 364
"Con ma nóng nảy, ra đây ngay, có phải anh đã biết tôi sẽ trở thành người thế thân rồi không? Tôi xin lỗi, tôi đã trách lầm anh rồi. Anh mau ra đây đi!" Tôi gõ cửa, nhưng không có tiếng trả lời.
Tôi muốn gặp anh ta ngay lập tức, dù anh ta không trả lời, tôi đến trước bàn thờ của anh ta dập đầu cũng được.
Để bày tỏ lòng biết ơn và sự hối hận của tôi.
Không có chìa khóa, tôi sẽ lấy thân mình đ.â.m vào. "Rầm" một tiếng, cánh cửa vẫn không hề nhúc nhích, tôi đau đến mức kêu lên.
Một chiếc chìa khóa từ khe cửa bên dưới văng ra, rơi trúng chân tôi. Cuối cùng con ma nóng nảy cũng chịu gặp tôi.
Ổ khóa xoay nhẹ, cửa mở, tất cả các cửa sổ đều đóng im ỉm, trong nhà tối om, chỉ có một luồng sáng chiếu vào từ cửa ra vào chiếc bàn thờ đặt ngay chính giữa.
Có điều bên trên đó lại là một cái tên xa lạ - Lâm Dữ Bạch. Trong ảnh cũng là một người xa lạ. Trẻ trung, ương ngạnh, lạnh lùng.
"Con ma nóng nảy?" Tôi hoang mang, không ngờ mọi thứ trong này lại xa lạ đến vậy. Có tiếng thở dài khe khẽ phát ra từ trong góc phòng. Thật quen thuộc, tôi bỗng nhiên cảm thấy yên lòng.
"Con ma nóng nảy, là anh phải không?" Tôi khẽ hỏi.
Giọng nói quen thuộc trầm xuống: "Tôi không phải Tiêu Lãng. Thất vọng lắm à?"
Tôi không thất vọng, thậm chí còn thấy nhẹ nhõm. Tôi sẽ luôn có ác cảm với nhà họ Tiêu, tôi không muốn con ma nóng nảy có bất kỳ quan hệ nào với họ.
Tôi kiên quyết lắc đầu: "Không thất vọng!"
"Thật không?" Anh ta có vẻ không tin, rồi lại lập tức tự kiểm điểm: "Xin lỗi, cô không thích câu hỏi phản biện. Nhưng tôi muốn chắc chắn là cô không thất vọng."
Tôi nào còn để ý đến câu hỏi của anh ta nữa. Tôi hít sâu: "Cũng hơi bất ngờ, nhưng hoàn toàn không thất vọng. Thậm chí còn thấy may mắn vì anh không phải Tiêu Lãng, bởi vì tôi sẽ không tha thứ cho nhà họ Tiêu."
"Ừ, vậy thì tốt." Giọng con ma nóng nảy trầm xuống.
"Anh tên Lâm Dữ Bạch?"
"Ừ."
"Đàn hay như vậy, nhưng tôi chưa bao giờ nghe thấy tên anh."
"Vì tôi cũng giống cô, chỉ có thể trốn trong bóng tối, dùng âm nhạc của mình để tô điểm cho người khác, không bao giờ có được tên tuổi."
Tôi kinh ngạc: "Vậy ra anh..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/man-cuoi/chuong-11.html.]
"Tôi là thế thân của Tiêu Lãng."
Trong giây phút ấy, tất cả những điều khó hiểu về cuộc đời ngắn ngủi của Tiêu Lãng đều được sáng tỏ.
Anh ta nổi tiếng từ khi còn trẻ, nhưng đến năm 22 tuổi đã tuyên bố không đi lưu diễn nữa, chỉ biểu diễn ở Đoàn kịch Mơ Ước.
Mọi người đều nói anh ta không cần phải đi khắp thế giới để tạo dựng danh tiếng nữa, chỉ cần anh ta xuất hiện trên sân khấu của Đoàn kịch Mơ Ước, người hâm mộ trên toàn thế giới sẽ đến xem.
Sau khi anh ta chỉ biểu diễn ở Đoàn kịch Mơ Ước, kỹ thuật chơi đàn của anh ta quả thực ngày càng điêu luyện.
Hóa ra không phải anh ta tiến bộ, mà là từ đó về sau, người thực sự chơi đàn không phải là Tiêu Lãng, mà là con ma nóng nảy - à không, con ma nóng nảy có tên, anh ta tên là Lâm Dữ Bạch.
Lâm Dữ Bạch là người biểu diễn thực sự, là người lay động vô số khán giả, là người mang đến cho mỗi khán giả một giấc mơ tuyệt đẹp.
Thậm chí, những đĩa nhạc được phát hành sau này của Tiêu Lãng cũng là do anh ta thu âm.
Tôi thật ngây thơ, tôi đã nhận ra âm nhạc của Tiêu Lãng thời kỳ đầu và thời kỳ sau khác nhau rất nhiều, vậy mà lại nghĩ rằng đó là do anh ta thay đổi phong cách.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Nhưng cũng không thể trách tôi, tất cả mọi người đều bị lừa dối mà.
"Là Tiêu Như Tùng ép anh sao?" Tôi phẫn nộ thay anh ta, thậm chí còn thấy tức giận hơn cả chuyện mình bị bắt làm thế thân.
Lâm Dữ Bạch chậm rãi nói: "Câu chuyện của tôi và Tiêu Lãng rất dài."
Nghe vậy, tôi xoay người đóng cửa lại, căn phòng lại chìm vào bóng tối, như màu nền của câu chuyện buồn này.
Hóa ra, Lâm Dữ Bạch là con nuôi của nhà họ Tiêu.
Nhà anh ta rất nghèo, hồi nhỏ, anh ta nhặt được một cây đàn piano đồ chơi ở bãi rác, mang về nhà như báu vật, vậy mà lại có thể chơi được bài "Jingle Bells" trên cây đàn đồ chơi đó.
Nhận thấy tài năng của con trai, bố mẹ anh ta đã cố gắng hết sức để cho anh ta học đàn, giáo viên thậm chí còn đồng ý dạy miễn phí.
Năm 12 tuổi, anh ta và Tiêu Lãng tham gia cùng một cuộc thi, anh ta đứng nhất, còn Tiêu Lãng đứng thứ hai.
Đây là lần duy nhất Tiêu Lãng không giành được giải nhất.
Không lâu sau, một vụ tai nạn xe hơi đã cướp đi bố của Lâm Dữ Bạch, còn mẹ anh ta thì hôn mê bất tỉnh.
Lâm Dữ Bạch phải gánh vác gia đình từ khi còn nhỏ, sắp phải từ bỏ con đường âm nhạc.