MA TÔN SI TÌNH - Chương 6 ( Hết )
Cập nhật lúc: 2025-02-09 18:02:15
Lượt xem: 127
Chương 6
"Mang Tiêu Sĩ, có phải củi lửa đã tắt hết rồi không? Ngươi có lạnh không? Để ta đi kiếm thêm ít củi…"
Mộc Lan mặc áo bông cũ vá chằng chịt, những sợi bông bên trong đã lộ cả ra ngoài. Nàng luồn người ra khỏi tấm chăn rách, định bò dậy nhưng lập tức bị người bên cạnh kéo lại.
"Suỵt, đừng lên tiếng. Ta muốn đưa ngươi rời khỏi đây."
Giọng Mang Tiêu Sĩ trầm thấp, ánh mắt nghiêm nghị. "Quỷ Đế đại pháp sắp hoàn thành rồi. Đến lúc đó, cả tòa thành này sẽ hóa thành luyện ngục âm dương."
Mang Tiêu Sĩ vốn là Ma Tôn, Quỷ Đế hạ độc hắn cũng chỉ hai ngày là có thể hồi phục. Hắn đã niệm chú bảo vệ Mộc Lan, nhưng không hiểu vì sao vẫn muốn giữ nàng bên cạnh, không thể nào buông tay.
Bầu trời vẫn một màu đỏ như máu. Mộc Lan ngước mắt lên, nhìn thấy giữa những đám mây đen dày đặc xuất hiện hai bóng thú khổng lồ, một lớn một nhỏ, đang đuổi nhau trên không trung.
"Bọn chúng… đang giao phối sao?"
Mộc Lan lơ đãng hỏi. Mang Tiêu Sĩ lập tức đỏ mặt, vội kéo áo choàng bọc nàng lại.
Thực chất, đó chính là hai con "Nuốt Thiên Thú" mà Quỷ Đế đã triệu hồi. Một khi chúng hoàn tất, toàn bộ linh hồn trong thành sẽ bị nuốt sạch, ngưng tụ thành linh đan cho Quỷ Đế hấp thụ. Khi đó, thiên hạ coi như chấm dứt.
Mộc Lan nép sát bên Mang Tiêu Sĩ. Trên phố, những con yêu lang từng hoành hành giờ đã biến mất. Xác người rải rác khắp nơi, nhưng không giống c.h.ế.t vì tự nhiên—mà phần lớn bị ăn đến chỉ còn lại xương vụn. Cả thành trì như đã bị rút hết sinh khí.
Bỗng nhiên, vô số linh hồn từ những t.h.i t.h.ể trôi ra. Chúng mờ ảo như sương, vẫn giữ nguyên dáng vẻ trước khi chết.
Mộc Lan tròn mắt nhìn, rồi chợt thấy từ đống đổ nát của nhà mình, ba bóng người bay ra.
"Cha! Mẹ!... Mang Tiêu Sĩ, nhìn kìa! Đó là cha mẹ ta! Họ chưa chết! Họ vẫn còn sống!"
Nàng vui mừng tột độ, vừa định lao tới thì bị Mang Tiêu Sĩ giữ chặt.
"Ngươi mở mắt ra mà nhìn! Đó chỉ là hồn phách! Người nhà ngươi… đã c.h.ế.t từ lâu rồi!"
Bước chân Mộc Lan khựng lại. Nhưng dù chần chừ một thoáng, nàng vẫn cố bước tới, giọng nói run rẩy:
"Cha… Mẹ…"
Mang Tiêu Sĩ một tay ghì chặt nàng. Những oan hồn trong thành dần bay lên, bị hai con Nuốt Thiên Thú hút vào miệng. Oán khí ngút trời, khiến sắc đỏ trên bầu trời dần hóa đen. Linh hồn bị nuốt sạch cũng chính là lúc Quỷ Đế đạt thành đại pháp.
Giữa không trung, một giọng nói vọng xuống:
"Mang Tiêu Sĩ, sao ngươi không để ma giới và quỷ giới liên thủ? Ngươi vốn là con của rồng, hoàn toàn có thể thay Thiên Đế mà thống trị tam giới. Lão Yêu Vương kia chẳng qua chỉ là hậu duệ của phượng hoàng thượng cổ, có gì đáng sợ? Chúng ta chia nhau trời đất, nắm giữ năm giới trong tay, chẳng phải tốt hơn sao?"
Mang Tiêu Sĩ nhấc kiếm lên, ánh mắt hắn đầy lạnh lùng.
"Chỉ là nửa hồn tàn phế mà cũng đòi nói chuyện với ta?"
Kiếm quang lóe lên như sấm sét, bổ thẳng xuống một con Nuốt Thiên Thú. Chỉ trong nháy mắt, nó bị xẻ đôi. Quỷ Đế gầm lên đau đớn, thân hình càng thêm suy yếu.
Nhưng con thú còn lại lại càng điên cuồng cắn nuốt linh hồn nhanh hơn.
Mộc Lan kinh hoàng nhìn người thân mình bị hút vào miệng nó, rồi trong chớp mắt… tan biến không còn dấu vết.
"Cha! Mẹ!"
Nàng hét lên thảm thiết, muốn lao đến nhưng Mang Tiêu Sĩ còn chưa kịp giữ chặt, một luồng sức mạnh đột ngột xuyên qua lớp chú thuật bảo vệ hắn.
Một con quỷ khác đã ẩn nấp trong bóng tối từ lâu.
Giọng nói Quỷ Đế vang lên đầy chế nhạo:
"Thảo nào hồn phách luôn thiếu mất một mảnh… Thì ra là còn giấu một con bài tẩy bên mình."
Quỷ tộc vốn am hiểu điều khiển linh hồn, mà Quỷ Đế lại là kẻ mạnh nhất trong số đó. Hắn chỉ cần một cái búng tay, lập tức xuyên thủng lớp chú bảo hộ của Mang Tiêu Sĩ.
Mộc Lan… đã hoàn toàn rơi vào sự khống chế.
“Ngươi thấy không, bên cạnh ngươi chính là yêu quái, hắn muốn ăn thịt người. Hắn rõ ràng không phải là người.” Giọng nói của Quỷ Đế vang lên, xuyên thấu qua lớp bảo vệ, Mộc Lan từ từ rời mắt, nhìn về phía Mang Tiêu Sĩ.
“Mộc Lan, nhắm mắt lại!” Trong lúc cấp bách, hắn lao ra ngoài, biến thành bản thể thú, phá vỡ trận pháp hộ thân của Quỷ Đế, cắn c.h.ế.t một con quái thú còn sót lại.
Quỷ Đế đã sắp tan rã, lần này muốn hoàn toàn biến mất. Hắn vừa cười vừa khóc nhìn Mang Tiêu Sĩ: “Ngươi quý trọng Ma Tôn, nhưng lại tự gây nguy hiểm cho chính mình.”
“Ngươi còn thảm hơn ta.”
Khi Quỷ Đế biến mất, cánh cổng thành mới chậm rãi mở ra. Những quan binh được triều đình phái tới tiến vào, họ chứng kiến cảnh tượng tàn sát thảm khốc trong thành.
Mang Tiêu Sĩ trở lại hình người và định ôm nàng, nhưng Mộc Lan đã tránh đi.
“Yêu lang…” Nàng mở to mắt.
Một đợt sấm sét lại ập xuống, Mang Tiêu Sĩ mồ hôi đổ ròng ròng, hỉ phục của hắn ướt đẫm. Sau khi một tia chớp cuối cùng biến mất, bầu trời lại trở nên yên tĩnh.
Hắn không thể nói thành lời, trong lòng ngực, nàng dần dần lùi ra xa.
“Ngươi là yêu lang.”
Mang Tiêu Sĩ đột ngột ngẩng đầu, thấy Mộc Lan đang nhìn vào tay mình, bộ áo cưới đỏ thẫm mà nàng đang mặc, và hình ảnh đối diện hắn.
“Cha mẹ đã chết, cả thành đều đã chết.” Thạch đài lớn như vậy, Mộc Lan chỉ cần lùi thêm một bước sẽ rơi xuống ngàn trượng.
“Mộc Lan, lại đây, ta là phu quân của nàng.” Mang Tiêu Sĩ kiềm nén nỗi đau, đưa tay về phía nàng.
Mộc Lan chậm rãi lắc đầu, nàng quyết liệt tháo chiếc mũ phượng trên đầu và ném xuống đất, cởi bỏ chiếc áo ngoài đỏ thẫm: “Ngươi là yêu lang, chính ngươi đã g.i.ế.c cả gia đình ta.”
Nàng thở hổn hển, sắc mặt đỏ bừng. Dưới đài, mọi người còn đang nghi hoặc chuyện gì đã xảy ra, thì thấy Mang Tiêu Sĩ hơi dùng sức, Mộc Lan mềm yếu ngã vào lòng hắn. Khi Ma Tôn hạ xuống thạch đài, mọi người trong đầu đều như bừng tỉnh khỏi cơn mộng.
“Cho nàng uống an thần thảo, Bạch Chỉ và Tô Mộc, các ngươi không được rời mắt khỏi nàng.” Mang Tiêu Sĩ lưu luyến buông tay nàng ra, những thứ không thuộc về hắn, rốt cuộc vẫn không thể có được.
Buổi tiệc cưới ba ngày của Ma Tôn vốn được tổ chức long trọng, chỉ là còn thiếu tân nương. Cảnh tượng hài hước xảy ra trước mắt những người có mặt, cuối cùng kết thúc với sự ám ảnh của Mang Tiêu Sĩ.
Khi Mộc Lan tỉnh dậy lần nữa chỉ thấy tấm màn đỏ thẫm treo hai bên giường tân hôn, bên cạnh nàng không có ai, còn bên mép giường có một người đang quỳ, người đó nhẹ nhàng nâng nàng dậy.
“Nương nương, người đã ngủ ba ngày rồi.”
Mộc Lan ôm ngực: “Sao ta không chết?”
“Quân thượng đã dùng chân khí giúp nương nương, người sẽ không gặp nguy hiểm.”
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trong vương thành bình yên tĩnh lặng, cung điện xây dựng cho buổi tiệc rượu ngàn người giờ đây trống rỗng, tiệc cưới đã kết thúc từ lâu.
“Để ta vào.” Tiếng ồn ào bên ngoài truyền đến.
“Linh Chi nương nương, không có lệnh của quân thượng, không ai có thể vào tẩm điện.” Hai người hộ vệ Bạch Chỉ và Tô Mộc đứng ở cửa, người phụ nữ trong trang phục hoa phục nhìn họ.
“Các người không quên rằng phụ thân ta là một trong tám đại thần, ta cũng là trắc phi của quân thượng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ma-ton-si-tinh/chuong-6-het.html.]
Bạch Chỉ không có biểu cảm: “Khi nương nương vào cung, danh hiệu trắc phi đã bị tước bỏ, ngài có thể về nhà bất cứ lúc nào.”
Tô Mộc nghịch nghịch móng tay: “Mời ngài về cho.”
Linh Chi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bỗng nghe trong đại điện có tiếng một nữ tử kêu gọi: “Để nàng vào.”
Bạch Chỉ và Tô Mộc nhìn nhau, ngay lập tức ngầm hiểu rằng chắc chắn họ lại phải chịu trách phạt từ quân thượng.
Kể từ khi được Mang Tiêu Sĩ đưa về, Mộc Lan ngày ngày sống trong ân sủng, như thể cả ba nghìn tình yêu chỉ dồn hết vào người nàng. Nàng đã lâu không thấy một ánh mắt thù địch như thế, phảng phất như muốn nuốt chửng nàng.
“Hai mươi năm trước, từ lúc quân thượng mang ngươi về thì ta đã biết sẽ có chuyện không tốt xảy ra.” Linh Chi, một người phụ nữ đoan trang, nàng ta ngồi trên ghế đối diện với Mộc Lan, đang nhìn nàng với vẻ khinh bỉ. Còn Mộc Lan lúc này, tóc tai nàng rối bù như người điên.
“Ngươi, một phàm nhân tầm thường, không có sắc đẹp cũng không có gia thế, lại được quân thượng chọn làm vợ. Hàng trăm bảo vật dâng lên trước mặt ngươi như nhiều nước chảy.” Linh Chi cười nhạo, “Nhưng ngươi lại làm như không thấy quân thượng.”
“Quả nhiên, ngươi thật dám hành thích.”
_____
Mộc Lan phẫn nộ nắm chặt chiếc trâm bạc rẻ tiền, hung hăng đ.â.m vào n.g.ự.c Mang Tiêu Sĩ. Hắn không hề tránh né, vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng.
“Mộc Lan, có phải nàng muốn ta c.h.ế.t không?”
Vô số binh lính bao quanh nàng, họ không cầm vũ khí, không ai dám tổn hại nàng, nhưng Mộc Lan thì có thể.
“Ta không thể g.i.ế.c ngươi, nhưng ngươi đã g.i.ế.c cả nhà ta, ta vĩnh viễn không tha thứ cho ngươi.” Nàng đ.â.m chiếc trâm bạc vào trái tim mình, đau đớn khiến nàng phải rên rỉ.
“Không!”
Chỉ trong chớp mắt, một luồng sức mạnh nào đó xé rách không gian, mang Mộc Lan rời khỏi Mang Tiêu Sĩ. Thời gian và không gian trở nên mờ mịt, không ai biết nàng đã đi đâu.
___
“Là ta cầu cha, dùng thánh chỉ mà Ma Tôn đã để lại để mang ngươi đi. Ta đã nghĩ rằng từ đây quân thượng sẽ quên đi phàm nhân là ngươi , nhưng không ngờ, hắn tìm kiếm ngươi suốt hai mươi năm.” Linh Chi đứng dậy, nàng ta cao ngạo nhìn xuống Mộc Lan.
“Ta từ nhỏ đã được đưa vào vương thành để chuẩn bị cho vị trí vương hậu, cả đời ta đã sống chỉ vì điều đó, còn ngươi là gì chứ…?"
Mộc Lan không hề sợ hãi, cũng ngẩng đầu nhìn lại nàng ta: “Ngươi không có năng lực để có được điều đó, nếu không có ta, ngươi cũng chẳng thể đạt được đâu. Sao ngươi có thể tự nói với bản thân rằng là ngươi hơn ta được?”
“Ngươi…”
Cuối cùng, Linh Chi bị Tô Mộc và Bạch Chỉ đưa ra ngoài, Mộc Lan không còn thấy nàng ta nữa.
Mỗi người đều có chấp niệm, một khi chấp niệm quá sâu, bản thân cũng không còn là chính mình nữa. Linh Chi chấp niệm vị trí Ma Hậu, Mang Tiêu Sĩ chấp niệm Mộc Lan, còn Mộc Lan chấp niệm một sự bình yên.
Nàng mặc bộ bố y, đi qua những dải lụa đỏ của vương thành.
“Nương nương, vẫn là về phòng đi, bên ngoài gió lớn.” Tía Tô dịu dàng khuyên nhủ nhưng cũng biết rằng nàng sẽ không nghe.
Mộc Lan đứng bên bờ hồ, nơi nàng từng ngã xuống. Chiếc vòng cổ tay của nàng đã bị cướp đi, nếu không nàng có thể từ đáy hồ mà chạy trốn. Quay người, nàng thấy cách đó không xa bên cạnh lùm cây, Mang Tiêu Sĩ không biết đã đứng đó từ bao giờ.
“Nương nương, quân thượng đã chuẩn bị món nướng bích hỏa uyên ương mà ngài thích.”
“Ta không ăn.”
Với tư cách là Ma Hậu, Mộc Lan lại dùng cuốc để trồng rau ở khoảng đất trống trong điện. Đất Ma Giới không thể trồng các loại rau của nhân gian, nên mỗi tối, Mang Tiêu Sĩ đều phải sử dụng pháp lực để làm cho những hạt giống đã héo hắt hồi sinh, nó cứ lặp đi lặp lại
Giữa hai người như có một sự cân bằng lạ lùng, còn Mang Tiêu Sĩ thực sự quý trọng sự cân bằng ấy. Hắn không dám vượt qua giới hạn vì sợ rằng Mộc Lan sẽ gục ngã mất.
Trước khi Quỷ Đế chết, hắn đã dùng hồn thôi miên, có thể khiến người nhìn vào thi thuật mà muốn cho hắn thấy bất cứ thứ gì. Thao túng phàm nhân trong tình huống này gần như không có sức phản kháng, huống hồ Quỷ Đế đã chết, mọi niệm lực của hắn đều dồn vào Mộc Lan, ngay cả Ma Tôn cũng không thể giải được.
Mọi người trong ma cung đều biết điều này nhưng không ai dám lên tiếng nói ra.
Vào một buổi tối hiếm hoi, ma cung đổ một cơn mưa lớn Mộc Lan lo lắng rằng rau xanh của mình sẽ bị cơn mưa chà đạp cho tan tác, nên nàng đã cố gắng ra bên ngoài điện. Những thủ vệ đứng im như pho tượng trước mắt nàng.
Khi vừa đến cánh cổng trước vườn rau, nàng thấy một người đang ngồi xổm bên bờ ruộng. Khi nhìn gần hơn, nàng nhận ra đó là Mang Tiêu Sĩ, lòng bàn tay hắn tỏa ra chút ánh sáng, đang bảo vệ những chiếc lá cải rách nát. Mặc dù hắn đã bị mưa làm ướt, nhưng vẫn không chịu từ bỏ.
Mộc Lan không đi ra ngoài ngay lập tức. Nàng đợi một chút, quan sát Mang Tiêu Sĩ từ xa cho đến khi hắn chậm rãi rời đi, lúc đó nàng mới tiến đến nơi hắn vừa đứng.
“Các ngươi lớn lên tốt như vậy, hóa ra không phải nhờ công lao của ta.” Những cây rau xanh thậm chí còn lớn hơn cả lúc ban ngày, Mộc Lan cảm thấy hụt hẫng.
Nàng mang cuốc trở về tẩm điện, và khi đang tắm, nàng lại gặp một người quen.
“Ta là Tiêu Dao Tử, thần trộm từ Thần Giới. Nghe nói trong ma cung có bảo bối... Ôi, sao lại là ngươi?” Tiêu Dao Tử hạ xuống, thấy thái độ lạnh nhạt của Mộc Lan.
“Mấy ngày không gặp, phàm nhân này, ngươi đã đổi tính rồi à. Thế nào, cuộc sống vợ chồng không được như ý sao? Nhưng ta thấy Ma Tôn rất sủng ái ngươi mà.”
“Ngươi mà còn dám ở lại đây, ta sẽ gọi người đến.” Mộc Lan lạnh lùng đáp khi khoác áo lên người.
Tiêu Dao Tử thở dài: “Ngươi thật kỳ lạ, ta đã tặng bảo bối cho ngươi mà ngươi vẫn như vậy.” Y vung tay, chiếc gương mà Ma Tôn giữ trong bảo khố bỗng nhiên xuất hiện trong tay của y.
“Đây là Hỗn Nguyên Thiên Kính, có thể nhìn thấy kiếp trước và kiếp này.”
Y ném chiếc gương vào tay Mộc Lan rồi nhảy lên trần nhà, nhanh chóng biến mất.
“Đừng để bảo bối này phủ bụi.”
Mộc Lan nhìn vào chiếc gương, bỗng ánh sáng tỏa ra và có một giọng nam quen thuộc vang lên. Nàng cảm thấy hơi lạ lẫm.
“Ngươi hãy lên trên, tìm một cái rương đỏ dưới chân tường, bên trong có y phục của ngươi.”
“Không thể nào, ta đã lục soát rồi.”
“Ngươi hãy tìm kỹ lại.”
“Thật sự có sao? Ngươi là thần tiên sao?”
Nàng vui mừng cầm chiếc áo bông lên, ôm lấy cánh tay nam nhân và xoay vòng: “Mang Tiêu Sĩ, ngươi là thần tiên sao?”
“Ta không phải thần tiên, cũng không phải yêu lang. Ta là một trong chín người con của rồng, đọa vào Ma Đạo Nhai Tí.” Một người bước vào, lắc mình biến thành một con quái thú có đầu rồng. “Ta lớn lên xấu xí như vậy, có phải rất khó coi không?”
Chiếc gương đồng trong tay Mộc Lan rơi xuống nước. Nàng đứng dậy, mặc kệ quần áo ướt sũng chạy ra ngoài. Mang Tiêu Sĩ khó khăn lắm mới kịp biến hình và đón lấy nàng.
“Một chút cũng không xấu, chàng phải tin như vậy.” Nước mắt Mộc Lan tuôn rơi, hai người ôm chặt lấy nhau.
“Nhưng mà, vẫn là nhân thân tốt hơn, thân thú thì dễ bị con rận bám... Nhưng ta nhất định sẽ giúp chàng bắt!”
Một ngày sau, Tô Mộc và Bạch Chỉ đang tuần tra vương thành, thấy một tiểu nhân nằm xoài trên bán dù.
Café au lait
“Tiểu ca, ta khuyên ngươi nên đổi nghề đi.”
“Vì sao? Hôm qua còn mưa to mà.”
“Quân thượng có nương nương, vương thành trong tương lai sẽ chỉ có nắng thôi.”
Hết