Ma quân nghe thấy ta muốn công lược hắn - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-12-29 15:52:21
Lượt xem: 84
“Tối nay Tôn thượng muốn đến Tệ Ngạn tu luyện, mấy người các ngươi phụ trách quét tước Tệ Ngạn đài trên dưới cho sạch sẽ, trước giờ Tý phải lăn về phòng, tuyệt đối không được lại gần Tệ Ngạn đài nửa bước. Kẻ nào dám tới quấy rầy Tôn thượng tu luyện, liền chờ c.h.ế.t đi!”
Không trung ma khí dày đặc, thỉnh thoảng có tia sáng xẹt qua, không một tiếng động. Núi đá Hắc Thuỷ tầng tầng lớp lớp bao vây xung quanh Vô Ưu Cung. Quản sự Ngưu Giác trưng ra khuôn mặt âm trầm mà răn dạy.
Mấy người nữ tử mặc một thân váy trắng khẽ cụp mắt, chớp chớp lông mi, nghe vậy đồng loạt hành lễ đáp ứng. Quản sự Ngưu Giác lại liếc mắt nhìn các nàng một cái, thấy các nàng vẫn còn có quy củ, lúc này mới xoay người rời đi.
Chờ thân ảnh hắn hoàn toàn biến mất, những nữ tử này vừa rồi còn đứng thẳng tắp, tức khắc giống như xương cốt bị rút hết, từng người lộ ra vẻ nhàn nhã, trong đó có một người đột nhiên cười hì hì, cầm lấy cánh tay của nữ tử bên cạnh: “Lệ sư tỷ, cho muội nhìn một lần thôi, xem phía dưới y phục ngươi mặc cái gì đi~”
“Đừng nháo!” Người bên cạnh bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng né tránh, còn lộ ra một góc bạch y trong suốt bên trong lớp y phục đỏ rực.
Cổ áo của y phục cực thấp, vừa vặn lộ ra hai khối tuyết trắng đẫy đà, hoạt sắc sinh hương.
Mặt khác, nữ tử khác phát ra ý vị thâm trường, cười vang, có người lên tiếng trêu chọc: “Chúng ta đều biết rõ Tôn thượng thích hồng y, Lệ sư tỷ hôm nay ăn mặc thế này, chính là muốn tới chỗ Tôn thượng thanh tu làm cái gì?”
“Tôn thượng từ hai năm trước bắt đầu tu luyện, mỗi lần sẽ đổi một ngọn núi để tu luyện, hôm nay mới đến phiên Tệ Ngạn đài chúng ta, Vô Ưu Cung tổng cộng có 3000 ngọn núi, nếu tính toán, phải 8 năm sau mới có cơ hội nhìn thấy Tôn thượng. Lệ sư tỷ thân là đệ nhất mỹ nhân Hợp Hoan Tông, tự nhiên là không thể bỏ lỡ cơ hội lần này.”
“Khó trách Lệ sư tỷ phải dùng pháp khí để đổi lấy một bộ hồng y bình thường như vậy, thì ra là chuẩn bị cho đêm nay, nếu thật sự có thể khiến tôn thượng thần hồn điên đảo, sư tỷ cũng không thể quên chúng ta đâu nhé!”
Tiếng nói vừa dứt, lại vang lên một trận cười đùa.
Mặc dù bị vạch trần, nhưng vị Lệ sư tỷ này không có điểm nào giống như bị trêu cọc, nàng thong thả ung dung mà đem y phục chỉnh lại thật tốt. Xác định không để lộ ra vạt áo bên trong mới phong tình vạn chủng mà liếc mọi người một cái: “Đúng vậy, ta thật sự là muốn làm nên chuyện, chẳng lẽ là tới lượt ngươi, ngươi, ngươi, ngươi… hay ngươi?”
Nàng nâng ngón tay lên chỉ vào từng người, từng người một, chỉ đến người thứ tư, thì nhận ra Nhạc Quy đang ôm cái chổi vụng trộm ngủ gật, Nhạc Quy đột nhiên bừng tỉnh, vừa mới mở mắt đã nhìn thấy sư tỷ chỉ vào chính mình.
Vẻ mặt nàng mờ mịt, hỏi: “Lệ sư tỷ, làm sao vậy?”
“… Các ngươi chẳng lẽ chưa từng nghĩ tới?” Lệ sư tỷ trực tiếp làm lơ nàng, tiếp tục hỏi lại mấy người vừa nãy nháo tới ầm ĩ.
Nàng vừa hỏi, vừa chọc trúng tâm tư mọi người, trong lúc nhất thời thu liễm lại không ít. Bởi vì ngủ gật, Nhạc Quy bỏ lỡ không ít truyện, nàng hết nhìn đông lại nhìn tây, rụt rụt cổ, tiếp tục làm người tàng hình.
Lệ sư tỷ cười nhạt một tiếng, từ trong n.g.ự.c móc ra một chiếc gương nhỏ, lại soi chính mình: “Dung mạo của ta như vậy, nên hầu hạ bên người tôn thượng mới đúng, tại sao phải lưu lại Tệ Ngạn đài làm tạp dịch?”
“Làm tạp dịch thì sao? Ngươi nếu không muốn lưu lại, thì trực tiếp rời đi!”
Một đạo âm thanh lạnh lùng vang lên, mọi người nhất thời sửng sốt, vội vàng đứng thẳng, cung kính hành lễ: “Tham kiếm đại sư tỷ.”
Hợp Hoan tông hành lễ thủ thế tựa như phù hoa, hai tay úp vào nhau, ngón tay cong lên khẽ động. Nhạc Quy vừa tiến vào Ma giới, gia nhập tông môn chưa lâu nên chưa học được cách hành lễ, đành yên lặng từ bỏ, dù sao nàng cũng đã quen việc những người khác làm lơ nàng, nàng làm sai cũng sẽ không có người so đo.
Quả nhiên, nàng thuận lợi thông qua việc hành lễ.
“Ngươi nếu không muốn lưu lại, có thể trực tiếp rời đi!”
Đại sư tỷ nhìn chằm chằm vào Lệ sư tỷ, lặp lại lời nói vừa rồi thêm một lần nữa.
Lệ sư tỷ không bình tĩnh giống như vừa rồi, cười cười nói: “Đại sư tỷ nói đùa, có thể lưu lại Vô Ưu Cung làm tạp dịch, là ta đã tu luyện mấy đời phúc khí, vì sao lại muốn rời đi chứ?.”
Đại sư tỷ thần sắc nhàn nhạt, thẳng đến khi tầm mắt hạ xuống, mới nhìn về những người đứng phía sau, ánh mắt lướt tới đâu, mọi người đều ngượng ngùng né tránh, muốn nói nhưng không dám mở miệng.
Không khí thật đúng là trầm trọng, Nhạc Quy chớp chớp mắt, nhìn thẳng vào đại sư tỷ, đại sư tỷ liền lướt qua mà nhìn tới người khác.
Haizzzz, lại bị làm lơ!
Một mảnh không khí trầm mặc, đại sư tỷ lại mở miệng lần nữa: “Tôn thượng thân là chủ nhân của Ma giới, che chở thiên hạ khỏi ma tu, các tông môn vì cảm tạ ân tình của tôn thượng, cách ngàn năm liền hướng tôn thượng dâng vật quý một lần. Hợp Hoan tông không giống các tông môn khác, không có kỳ trân dị bảo nhiều như vậy, mỗi năm sẽ cử mười đệ tử ưu tú, nổi bật tiến vào Vô Ưu Cung phụng dưỡng.”
Nàng chớp mắt dừng một cái, lại liếc mắt nhìn Lệ sư tỷ cảnh báo: “Nói trắng ra là, ngươi, ta không khác gì những đồ vật tông môn khác dâng lên, đồ vật nên dùng như thế nào, phải để chủ nhân làm chủ, mà không phải bản thân đồ vật quyết định, cho nên bất cứ ai không cam lòng với sắp xếp của Vô Ưu Cung, thì có thể nhanh chóng rời đi.”
“Đại sư tỷ, người nói lời này có điểm cực đoan rồi, gì mà kêu chúng ta cùng đồ vật không có gì khác nhau, những cái đồ vật ấy không cần phải ngày ngày dọn dẹp, động một cái là bị Ngưu Giác quản sự mắng, tỷ nói lời này rất khó làm chúng ta tin phục.”
Nhắc Quy trên mặt bình tĩnh, nhưng nội tâm mãnh liệt phản bác, kết quả vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy mọi người đều chung một biểu tình “lầm đường lạc lối muốn quay lại.”
Nàng: “…” Là diễn đi, đúng không?
Đại sư tỷ thấy không còn ai phản bác, ngữ khí hòa hoãn vài phần: “Được rồi, nhanh nhanh quét dọn, đừng trì hoãn canh giờ.”
Vô Ưu Cung có 5000 cấm chế, kết giới lớn nhỏ càng là vô số, trừ bỏ tòa cung điện của chủ nhân ra. Ma vương Đế Giang, cũng tức là Tôn thượng trong miệng các nàng, không ai khác có thể sử dụng linh lực tại nơi này.
Cho nên nói các nàng đến quét tước, thật sự là bắt các nàng thành thành thật thật cầm chổi cùng giẻ lau tới làm việc, mấy cái chú đơn giản cũng không thể niệm.
“Đúng vậy.”
Mọi người đồng loạt đáp ứng, sau đó phân chia khu vực quét tước, Nhạc Quy ở trong nhóm Hợp Hoan Tông, quả nhiên bị phân tới khu có nhiều công việc nhất.
“Tiểu sư muội là phàm nhân, phàm nhân đã quen làm việc, chẳng lẽ thần tiên chúng ta còn phải làm việc sao?”
Có người được tiện nghi còn khoe mẽ.
Nhạc Quy cầm cái chổi bắt đầu làm việc, một bộ dáng nhẫn nhục chịu đựng.
Mọi người đối với vẻ thức thời của nàng vừa lòng, từng người cũng tản ra.
Ngân hà lấp lánh
Bên tai rốt cuộc thanh tịnh, Nhạc Quy thở nhẹ một hơi, quyết đoán buông cái chổi ra tìm chỗ để lười biếng.
Màn đêm buông xuống, trong Vô Ưu Cung, cách năm mét sẽ có một ngọn đèn màu xanh quỷ dị, thoạt nhìn rất giống đèn lồng treo ở nhân gian. Tuy rằng ma giới không cần chiếu sáng giống như con người, nhưng không ngoại lệ, cứ tới giờ tý ánh đèn này sẽ tự động được thắp lên.
Nhạc Quy dựa vào trên tường, nhàm chán mà nhìn ma khí quanh quẩn bốn phía không trung, vừa lúc nhìn tới tầng mây đen tối, bỗng một bóng đen thật lớn vụt qua, nhất thời che trời. Chỉ giây lát đã biến mất, sau đó có tia chớp nhỏ sáng lên.
Nhạc Quy không nói gì hồi lâu, đột nhiên lòng sinh ra cảm khái, nếu không phải xuyên thư, nàng thật sự không tin mình đã nhìn thấy hình ảnh quỷ dị ban nãy.
Đúng vậy, nàng chính là một người xuyên thư.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ma-quan-nghe-thay-ta-muon-cong-luoc-han/chuong-1.html.]
Vào đêm của một tháng trước, nàng còn ở trên giường nằm, vừa xem tiểu thuyết vừa phiền não suy nghĩ sáng mai ăn bánh rán hành hay là bánh quẩy. Kết quả giây tiếp theo đã xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết mà nàng đang xem dở này.
« CHÍ TÔN » - một quyển tiểu thuyết nam chủ, từ phàm nhân một đường tu luyện thẳng tiến Ma tôn Ma giới, nội dung truyện không quan trọng, bởi vì dựa theo thời gian xuyên tới, nam chủ còn trăm năm nữa mới lên sân khấu. Nàng là một phàm nhân có tuổi thọ ngắn, chờ tới lúc nam chủ xuất hiện thì nàng đã đi đời nhà ma từ đời nào rồi.
Đúng vậy, nàng không chỉ xuyên thư, mà còn xuyên cả thân thể, hiện tại thân thể này, vẫn chân chính là nàng, vượt qua 800 lần làm thử thách cũng không đạt tiêu chuẩn. Ở thế giới này, một con kiến đi qua cũng dễ dàng nghiền c.h.ế.t nàng. Cũng may Vô Ưu Cung, mọi người đều bình đẳng, mỗi người đều không khác dáng vẻ phàm nhân nên nàng cũng không tới mức ngột ngạt.
Nhạc Quy nhắm mắt lại, ngủ gục một lát, sau khi tỉnh ngủ, liền lao ra cằm chổi quét quét, làm bộ làm tịch khí thế ngất trời, một khắc sau, đại tỷ dẫn theo những người khác lại đây.
Nàng làm tạp dịch ở Vô Ưu Cung đã một tháng trời, chỗ nào cũng từng sờ qua, bất luận chỗ nào cũng có bóng dáng nàng từng quét dọn.
“Các ngươi xem, Nhạc Quy rất chăm chỉ.” Đại sư tỷ khen ngợi nàng.
Nhạc Quy đúng lúc ngừng quét dọn, gãi gãi đầu nhượng ngùng nói: “Hổ thẹn rồi, kỳ thật ta cũng vừa mới bắt đầu.”
“Không cần phải khiêm nhường, tất cả tỷ muội ở đây đều thấy, ngươi làm việc rất nghiêm túc.” Đại sư tỷ đi lại kiểm tra một lượt, vừa lòng gật đầu: “Ngươi quét tước rất sạch sẽ.”
Bởi vì nơi này vốn dĩ đã rất sạch sẽ, không cần phải quét tước!!!
Nàng xoa xoa tay, vẻ mặt ngoan ngoãn, tiếp tục nghe những lời tán dương của đại sư tỷ.
Việc làm cũng xong xuôi, áng chừng thời gian Ngưu Giác quản sự giao cũng sắp hết, mọi người lục tục tiến về chỗ ở, đại sư tỷ đột nhiên mở miệng: “Đứng lại!”
Mọi người lập tức dừng lại, liền thẳng tắp nhìn đại sư tỷ cùng Lệ sư tỷ đứng đối diện nhau: “Giao y phục ngươi ra đây.”
Y phục gì? Nhạc Quy nghi hoặc mình đã bỏ lỡ cốt truyện rồi hay sao? Sau đó nhìn thấy Lệ sư tỷ không tình nguyện mà cởi bỏ y phục bên ngoài, lộ ra một thân hồng y rực rỡ quyến rũ ở bên trong.
Này này… y phục có vẻ quen mắt?
Nhạc Quy vô tội nhìn trời, lặng lẽ kéo chặt lại cổ áo.
“Đây là ta dùng pháp khí đổi lấy.” Lệ sư tỷ chau mày nói.
Nhạc Quy vừa nghe nàng nói, liền thả lỏng tâm tình.
Đại sư tỷ nghiêm khắc quát lớn: “Giao ra đây!”
Lệ sư tỷ mím môi, cúi đầu cởi y phục.
Phong cách hành sự của Hợp Hoan Tông trời sinh khác người bình thường, tỷ như việc đại sư tỷ bắt giao ra y phục, người bình thường đều sẽ về phòng thay, nhưng Hợp Hoan Tông lại khác, cởi bỏ y phục trước mặt mọi người mà không có chút ngượng ngùng nào. Nhạc Quy nhịn không được liếc mắt nhìn ngắm hai khối đẫy đà trắng tuyết trước n.g.ự.c Lệ sư tỷ, sau đó lại nhắm mắt rồi liếc, lại nhắm rồi liếc…
“Các ngươi cũng về phòng cả đi.” Đại sư tỷ phân phó.
Mọi người lên tiếng đáp ứng, chờ các nàng đóng hết cửa phòng lại, đại sư tỷ lập tức khóa hết tất cả cửa phòng, khóa xong liền quay đầu lại, khiếp sợ nhìn Nhạc Quy vẫn còn đứng tại chỗ.
“Sao ngươi còn chưa trở về phòng?” Đại sư tỷ nhíu mày.
Bởi vì bị hình ảnh hai khối n.g.ự.c của Lệ sư tỷ khắc sâu vào tâm hồn, nên chưa có hồi phục lại tinh thần!!!
Nhạc Quy ngoan ngoãn thể hiện ra mặt, yên lặng nghe đại sư tỷ phân phó.
“Ta sợ các nàng làm bậy, nên tạm thời khóa lại. Đợi khi nào Tôn thượng rời đi sẽ mở khóa cho mọi người.” Đại loại Nhạc Quy so với đám người trong kia thì bớt lo hơn một chút. Đại sư tỷ thấy nàng không nói lời nào, ngữ khí bèn hòa hoãn lại đôi chút.”
“Cái kia… phòng của ta cũng khóa sao?”
Đại sư tỷ dừng lại một chút, tầm mắt rơi trên người nàng.
Biểu tình kia của ngươi là có ý gì? Ngươi có ý gì? Ngươi còn do dự cái gì? Ta tuy rằng lớn lên không được diễm lệ như Hợp Hoan Tông các ngươi, nhưng cũng không tính là quá xấu xí, ngươi vì sao nhìn ra một bộ dáng “Nàng lớn lên thực tầm thường, dù không khóa lại cũng chẳng có gì phải lo lắng”!!!
Nhạc Quy ho nhẹ: “Vẫn là đừng khóa đi, ta sợ một phàm nhân như ta, nếu chẳng may xảy ra hỏa hoạn sẽ không cách nào trốn thoát.”
“Ngươi đối Tôn thượng mỗi ngày đều đổi một ngọn núi tu luyện, lần sau tới Tệ Ngạn đài chính là tám năm sau cảm thấy thế nào?”
Còn có thể thấy thế nào? Chỉ có những kẻ đầu óc bị bệnh mới làm ra loại sự tình này!!!
Nhạc Quy ngoan ngoãn trả lời: “Tôn thượng thực có tầm mắt nhìn xa trông rộng.”
Đại sư tỷ: “…”
Sau một khoảng trầm mặc, đại sư tỷ: “Ngươi về phòng đi, ta sẽ không khóa cửa phòng ngươi.”
“Cảm ơn đại sư tỷ.” Nhạc Quy quay đầu liền đi.
“Nhạc Quy.” Đại sư tỷ nhìn theo Nhạc Quy bước vào phòng, không yên tâm mà gọi lại.
Nhạc Quy ngoan ngoãn quay lại: “Còn có chuyện gì sao đại sư tỷ?”
“Tuy rằng không khóa cửa ngươi lại, nhưng sau giờ tý, ngươi không được phép bước ra khỏi cửa, càng không được lại gần Tệ Ngạn đài. Ta về phòng rồi sẽ không quay lại kiểm tra, tất cả là việc ngươi phải tự giác.” Đại sư tỷ biểu tình dần dần nghiêm túc.
“Cho nên ta hi vọng ngươi sẽ không giống với các nàng làm ta bớt lo, nửa đêm vụng trộm chạy tới Tệ Ngạn đài câu dẫn Tôn thượng.”
“Sẽ không.” Nhạc Quy quyết đoán trả lời.
Đại sư tỷ đối với câu trả lời của nàng thực vừa lòng, trước khi đi lại bổ sung một câu: “Nhớ kỹ, quấy nhiễu Tôn thượng, vạn kiếp bất phục!”
Nhạc Quy thuận theo tiếng nói.
Nửa giờ sau, nàng lén lút từ trong phòng chuồn ra, thừa dịp bóng đêm, bèn chạy tới phía Tệ Ngạn đài.
Không câu dẫn Tôn thượng? Phi!! Ta chưa muốn sinh mạng mình gặp nguy hiểm ở Ma giới đâu! Mục đích của ta tới đây là vì câu dẫn Tôn thượng!!!