MA NỮ DỄ THƯƠNG - Chương 3
Cập nhật lúc: 2024-09-27 20:32:40
Lượt xem: 574
8.
Phó Tân Chữ là một đạo sĩ.
Đây là sự thật tôi chỉ phát hiện ra sau khi bị bắt.
“Đồ yêu đạo.”
Là lỗi của tôi, không nên tham lam sắc đẹp.
Phó Tân Chữ trói tôi như bánh chưng ném lên giường, tôi tức giận lại khó chịu.
"Muốn bắt thì bắt tôi đi, sao lại lấy sắc ra dụ tôi?"
Anh ta trông ngây thơ và vô hại. "Tôi vừa mới tắm và ngủ. Làm sao tôi có thể quyến rũ được cô?"
Tôi đáp lại với khuôn mặt đỏ bừng vì lo lắng.
“Ai đời là người đàn ông nghiêm túc mà luôn cởi quần áo, ngủ mà vẫn thở hổn hển?”
Anh ta đột nhiên đến gần, nhéo mặt tôi:
“Tôi nói mình là đàn ông nghiêm túc khi nào vậy?”
Dứt lời, anh ấy cắn nhẹ môi tôi, nhét một viên thuốc màu đỏ vào miệng.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
"Khụ khụ!" Tôi đẩy anh ấy ra.
“Anh cho tôi ăn cái gì?”
Phó Tân Chữ cười lạnh: “Đương nhiên là đồ tốt.”
“Đạo sĩ thối tha, anh không có võ đức!”
Bị ép nuốt thuốc, tôi lo lắng đến nỗi cắn môi anh ấy.
Không ngờ tên này không những không chịu trốn.
Anh ta sẽ còn làm tệ hơn: "Võ đức là gì?”
“Cô một con ma nhỏ còn chú trọng cái này.”
Tôi: hu hu..
Tôi không chỉ bị cho ăn những viên thuốc lạ mà còn mất đi nụ hôn đầu tiên."
Tôi bị hôn đến nỗi đầu óc choáng váng.
Anh ấy không hề có ý định dừng lại nên tôi đành phải kêu cứu.
“Tôi sai rồi, tôi sai rồi.”
Phó Tân Chữ ngước mắt lên, đôi mắt phượng xinh đẹp hơi nhếch lên, giọng khàn khàn: “Sai thế nào?”
Tôi bị anh ấy nói vừa xấu hổ vừa tức giận.
Đành đỏ mặt mở miệng nói.
“Đáng lẽ tôi không nên lén nhìn anh đang tắm, không nên làm anh sợ, cũng không nên trộm đồ lót của anh.”
Chuyển động của tay anh hơi khựng lại. Nụ cười càng nguy hiểm hơn:
"Thật sao? Cô lén nhìn tôi đang tắm à?"
Này này, nếu biết thì tôi đã không nói ra.
Tôi nhấc chân định bỏ chạy thì bị anh ấy tóm lấy mắt cá chân và kéo tôi lại.
"Bây giờ muốn chạy trốn, đã quá chậm.”
9.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ma-nu-de-thuong/chuong-3.html.]
Tôi đã bị Phó Tân Chữ bỏ vào lọ linh hồn.
"Này, Phó Tân Chữ."
Tôi gõ vào thành chai và hỏi anh ấy,
"Anh thực sự không có ý định luyện chế tôi phải không?"
Phó Tân Chữ lắc đầu, "Tôi chỉ muốn nhờ anh một việc thôi."
“Vậy anh còn không nhanh thả tôi ra?”
“Tôi sợ cô bỏ chạy.”
Anh ta khá thành thật.
"Yên tâm, tôi sẽ không chạy trốn, tôi là người đáng tin cậy nhất."
"Con người?"
Được rồi được rồi: "Ma, tôi là ma đáng tin cậy nhất."
Chỉ sau khi Phó Tân Chữ thả tôi ra.
Không chạy, không chạy là kẻ ngốc, tôi điều khiển linh thể, chuẩn bị trốn thoát.
Nhưng không chú ý tới, khóe môi của người đàn ông hơi nhếch lên.
"Tôi quên nhắc nhở cô, viên thuốc tôi đưa cho cô có cấm chú, nếu cách xa tôi quá, linh hồn sẽ tiêu tan!"
“Fu*** you.
Người đàn ông này nhìn hiền lành như vậy, sao có thể xảo quyệt như vậy.
Tôi nhấc chân vừa bước ra khỏi cửa nói: “Tôi vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh trăng vừa phải.”
“Ánh trăng vừa phải?” Phó Tân Chữ liếc nhìn vầng trăng ẩn trong mây, nhìn về phía tôi.
Tôi ngay lập tức thay đổi chủ đề.
"Anh muốn tôi làm gì cho anh? Trước tiên hãy để tôi nói cho bạn biết, tôi là một công dân tốt tuân thủ pháp luật và tôi sẽ không bao giờ làm điều gì trái pháp luật."
"Đừng lo lắng, đó chỉ là một ân huệ nhỏ."
Phó Tân Chữ muốn từ tôi rất đơn giản: "Sư phụ nói tôi đạo tâm không ổn định, yêu cầu tôi cần phải trải qua tình kiếp để đắc đạo."
"Cho nên?"
"Tôi muốn nhờ cô giúp tôi lịch kiếp" đôi mắt anh ấy chân thành, trong sáng.
Trải qua tình kiếp?
Chẳng phải là yêu đương sao? Anh đẹp trai mà lại nói chuyện tán gái một cách mới mẻ và tinh tế như vậy.
Tôi cảnh giác: “Sao không tìm người?”
“Con người không thể cùng tôi bắt ma. Tình kiếp muốn phải đi qua và ma phải bắt được.”
Anh ấy vẻ mặt đơn thuần mà trả lời.
Moá nó, anh không thể nói là vì tôi xinh đẹp sao?
Anh thật sự rất tâm huyết, giỏi cả trong tình yêu và công việc!
Tôi trừng mắt nhìn anh ấy.
“Không muốn sao?” Anh có chút lo lắng.
"Tôi có thể giúp anh, nhưng anh cũng phải giúp ta một việc.”