Ly hôn sao? - Chương 1
Cập nhật lúc: 2025-01-23 13:28:15
Lượt xem: 429
Chị gái tôi đang đi nghỉ ở châu Âu để kỷ niệm ba năm ngày cưới của chị ấy.
Chị ấy hỏi tôi muốn quà gì, tôi muốn một chiếc thẻ điện thoại không đăng ký ở nước ngoài.
Nắm chặt chiếc thẻ điện thoại, đứng trong căn phòng khách sạn trống rỗng, tôi mệt mỏi thở hắt ra một hơi.
Sau đó mặc lên người chiếc váy ngủ ren mỏng manh đã cố ý mua cho kế hoạch lần này.
Tôi đứng trước gương, tạo ra những vết hôn ám muội ở xương quai xanh và cổ.
Những vết hôn chi chít, như thể bị một người đàn ông trong lúc cuồng nhiệt bá đạo hung hăng đòi hỏi.
Một bên dây áo của chiếc váy ngủ cũng bị "người đàn ông" đó kéo rách.
Cuối cùng, tôi đứng trước gương, từ từ tô lem son môi đã tô sẵn.
Sau đó ngồi lên giường, tạo ra dấu vết có người đã ngủ ở nửa giường còn lại.
Tôi nhắm mắt lại thật sâu.
Góc chụp của máy ảnh, hẹn giờ chụp.
Ba, hai, một.
Người phụ nữ trong ảnh, dường như vừa trải qua một cuộc ân ái, không hề phòng bị mà chìm vào giấc ngủ say.
Tôi nhìn chằm chằm một lúc lâu.
Trong đầu không khỏi nhớ lại những tai tiếng của Thẩm Trạch Kiêu trong giới kinh doanh.
Hổ mặt cười.
Tư bản ă.ng thịt người không nhả xương.
Mà điều tôi quen thuộc nhất, vẫn là khuôn mặt luôn luôn lạnh lùng vô tình đó của anh ta.
Tuy rằng rất đẹp nhưng tất cả tình cảm, đều chỉ dành cho chị gái tôi.
Tôi đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Cho dù Thẩm Trạch Kiêu không có chút tình cảm nào với tôi thì một người đàn ông cũng khó có thể chịu đựng được sự phản bội của người phụ nữ của mình.
Anh ta rất có thể sẽ trả thù tôi.
Nhưng cuối cùng, anh ta sẽ ghê tởm và phẫn nộ mà vứt bỏ tôi, ly hôn với tôi.
Chỉ cần có thể ly hôn, tôi chỉ cần ly hôn.
Tôi nhắm mắt lại, ấn nút gửi.
Trên màn hình điện thoại, dòng tin nhắn với giọng điệu khinh mạn——
"Anh bạn, cô ấy thơm lắm. Anh mau ly hôn đi, nhường cô ấy lại cho tôi có được không?"
Kèm theo bức ảnh đó.
Gửi thành công.
Chưa đầy hai giây.
Tôi nhận được tin nhắn trả lời.
Thẩm Trạch Kiêu: "Cậu là ai?"
Tôi chậm rãi thay quần áo.
Gần như cố ý kéo dài thời gian trả lời tin nhắn.
Anh ta có phải là sắp tức nổ phổi rồi không, đặc biệt muốn đem kẻ nặc danh này ăn tươi nuốt sống?
Anh ta - kẻ kiêu ngạo của trời, từ nhỏ đến lớn đều hoàn mỹ không tỳ vết, cũng có ngày bị người khác chi phối cảm xúc, hơn nữa còn là người mà anh ta luôn nắm trong lòng bàn tay như tôi.
Ba năm ngột ngạt và đau khổ, hôm nay lại có được một chút khoái ý.
Tôi thay xong bộ đồ thường ngày, trong lúc này Thẩm Trạch Kiêu lại gửi thêm hai tin nhắn.
"Đừng dùng mấy trò AI đổi mặt vụng về đó. Nói rõ mục đích của cậu đi."
"Tôi khuyên cậu tự mình nói cho sạch sẽ, tôi có thể để lại cho cậu toàn thây."
Tôi cười lạnh.
"Thẩm tổng, có phải AI đổi mặt hay không, anh hỏi vợ anh ấy, chẳng phải sẽ biết sao?"
"Vết hôn trên cổ bảo bối của tôi không nhanh chóng biến mất như vậy đâu (^v^)."
Sở dĩ tôi dám nói như vậy, là vì tôi biết, Thẩm Trạch Kiêu đang ở nước ngoài đàm phán một vụ hợp tác rất quan trọng.
Không có nửa tháng, anh ta căn bản không thể trở về.
Giây tiếp theo, điện thoại của tôi đột nhiên đổ chuông.
Tôi giật mình.
Chuông điện thoại reo liên hồi, chính là Thẩm Trạch Kiêu gọi tới.
Tôi mím môi, nhìn chằm chằm vào điện thoại, cho đến khi cuộc gọi bị ngắt.
Nhưng rất nhanh, màn hình lại sáng lên, Thẩm Trạch Kiêu vẫn không chịu buông tha mà gọi điện cho tôi.
Tôi hiểu, lần này, anh ta thực sự tức giận rồi.
Tim tôi đập loạn xạ, cảm thấy sâu sắc rằng mình đang đi trên dây, chơi một trò chơi mạo hiểm tuyệt đối.
Tôi gửi tin nhắn: "Thẩm tổng, đừng gọi điện nữa, chúng tôi làm năm lần, vợ anh mệt đến ngủ thiếp đi rồi."
Cuộc gọi cuối cùng cũng bị ngắt.
Điện thoại của tôi rơi vào im lặng tuyệt đối.
Tôi dùng chiếc thẻ điện thoại nặc danh đó gửi tin nhắn: "Tôi không cố ý chia rẽ hai người, Thẩm tổng, tôi và vợ anh là thật lòng yêu nhau, anh là người rộng lượng, mau chóng ly hôn, nhường cô ấy cho tôi đi. Nếu không chuyện anh bị cắm sừng mà bị đồn ra ngoài, anh cũng mất mặt."
Thẩm Trạch Kiêu không trả lời nữa.
Tôi bất an đem chiếc váy ngủ ren bị rách kia ném vào thùng rác, trả phòng, trở về biệt thự.
Người giúp việc đang dọn dẹp vệ sinh.
Mọi thứ đều vô cùng bình thường, yên tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Tắm rửa, đi ngủ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ly-hon-sao/chuong-1.html.]
Sáng sớm, khi trời tờ mờ sáng, tôi mơ màng nghe thấy tiếng động cơ gầm rú và tiếng phanh xe chói tai bên ngoài cửa sổ.
Đợi đến khi tôi phản ứng lại, hoảng hốt mở mắt ra thì cửa phòng ngủ cũng đồng thời bị gõ.
"A Cẩn, mở cửa ra."
Giọng nói đó trầm thấp, âm điệu cố gắng kiềm chế đến mức bình ổn, chỉ mơ hồ lộ ra một chút nôn nóng bất an.
Tôi hoàn toàn tỉnh táo, như bị dội một gáo nước lạnh từ đầu xuống chân, toàn thân lạnh toát.
Là Thẩm Trạch Kiêu.
Tôi bối rối.
Sao anh ta lại trở về?
Tôi đối với anh ta mà nói chỉ là một công cụ thế thân không đáng kể mà thôi.
Tiếng gõ cửa lại vang lên, vẫn là ba tiếng, cực kỳ kiềm chế.
Anh ta nói nhanh hơn một chút: "A Cẩn, anh muốn gặp em."
Tôi ngồi dậy, không thể hoảng, không thể để lộ sơ hở.
Tôi hít sâu một hơi, giọng ngái ngủ nhưng cố gắng tỏ ra bình tĩnh nói: "Thẩm tiên sinh, tôi...... tôi phải đi vệ sinh, còn phải tắm rửa, anh đợi một chút."
Tôi nhanh chóng chạy vào phòng tắm, bật vòi hoa sen, sau đó nhìn chằm chằm vào vết hôn trên cổ.
Đây là vết hôm qua tôi tự mình dùng miệng chai ấn vào, để cho chân thực, tôi đã ra tay rất mạnh, đừng nói là xóa đi, e rằng ngay cả phấn nền cũng không che được!
Nhưng cũng không thể không che.
Bởi vì người ngoại tình, phản ứng đầu tiên chắc chắn là nói dối, che giấu.
Thẩm Trạch Kiêu là người tinh ý, tôi phải diễn cho trọn vai.
Tôi làm ướt tóc, giả vờ như vừa tắm xong, lại thay một chiếc váy đen liền thân cổ cao, ngay cả cánh tay cũng được che kín mít.
Nửa vết hôn lộ ra từ cổ áo, tôi cẩn thận dùng băng cá nhân dán lại.
Tôi đứng trước gương, diễn ra một biểu cảm chột dạ nhưng cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
Đủ ghê tởm rồi chứ.
Thẩm Trạch Kiêu nhất định sẽ không do dự mà chán ghét đề nghị ly hôn, bảo tôi cút đi.
Tôi mở cửa.
Thẩm Trạch Kiêu ngồi trên sofa, cau mày, nhắm mắt dưỡng thần.
Sắc mặt anh ta có chút tái nhợt, dưới cằm có vết râu xanh nhạt.
Quên đeo đồng hồ, khuy măng sét đồng bộ với âu phục cũng không biết đã mất đi đâu.
Hai tay, một tay nắm chặt điện thoại, tay còn lại buông thõng trên tay vịn sofa, khớp ngón tay có bốn vết thương sâu.
Như thể đã đ.ấ.m mạnh vào đâu đó, không chỉ một lần.
Nhưng anh ta hoàn toàn không để ý, ngay cả băng cá nhân cũng không dán.
"Thẩm tiên sinh, sao anh lại về rồi?"
Thẩm Trạch Kiêu mở mắt nhìn tôi, con ngươi đen kịt.
Anh ta chống tay vào sofa đứng dậy, người đàn ông vừa rồi còn đang nôn nóng, lúc này lại vô cùng chậm rãi đi đến trước mặt tôi.
Tôi theo bản năng lùi lại một bước, nhưng lại bị Thẩm Trạch Kiêu kéo cánh tay, kéo trở lại.
Anh ta cúi đầu nhìn cổ tôi, con ngươi dần dần co lại.
Tôi gượng cười nói: "Có chuyện gì vậy ạ?"
Anh ta không trả lời, chỉ dùng ngón tay lạnh lẽo, hai ngón tay chụm lại, từ từ giơ lên trước miếng băng cá nhân, dường như giây tiếp theo sẽ thô bạo xé toạc, cùng với đó xé toạc tất cả những lời nói dối của tôi, sau đó tức giận, cảm thấy bị sỉ nhục mà xé bỏ tờ giấy hôn thú giả tạo của chúng tôi.
Cơ thể tôi bắt đầu run rẩy, nhắm mắt chờ đợi bị vạch trần.
Nhưng, ngón trỏ và ngón giữa của anh ta chỉ nhẹ nhàng đặt lên miếng băng cá nhân.
Thẩm Trạch Kiêu bình tĩnh hỏi: "Sao lại bị thương?"
Tôi cố tình né tránh, "Chỉ là...... hôm qua không cẩn thận bị trang sách cứa vào."
"Trang sách......" Thẩm Trạch Kiêu rất chậm rãi chớp mắt: "Tối qua em làm gì?"
Ngón tay anh ta luồn vào cổ áo tôi, chỉ cần dùng sức kéo thêm một chút, là có thể nhìn thấy vết hôn ẩn sâu dưới lớp vải.
Tôi nuốt nước bọt, "Tối qua ra ngoài làm tóc."
Tiếng hít thở của Thẩm Trạch Kiêu trở nên nặng nề.
Anh ta nhìn tôi không chớp mắt, trong khoảnh khắc đó, tôi có ảo giác rằng anh ta sẽ ăn tươi nuốt sống tôi.
Ngón tay bóp chặt cổ áo, tôi thuận theo lực đạo đó, loạng choạng suýt ngã vào lòng anh ta, tôi vội vàng giơ tay ra, chống lên n.g.ự.c anh ta.
Bàn tay anh ta ôm lấy eo tôi, như gọng kìm dùng sức, từng chút từng chút siết chặt, ngọn lửa giận dữ kìm nén dường như đang dùng cách này để từng chút một phát tiết ra ngoài.
Sức lực của tôi không địch lại anh ta, cánh tay đang kháng cự cũng bắt đầu mềm nhũn.
Thẩm Trạch Kiêu từng tấc từng tấc tiến lại gần tôi.
"Thẩm, Thẩm tổng, đừng mà." Tôi run rẩy nói, tuy rằng tôi không biết anh ta muốn làm gì, nhưng trực giác mách bảo tôi, sẽ rất nguy hiểm.
Trong đầu tôi trống rỗng, giọng nói cũng run rẩy, lung tung cầu xin tha thứ.
Qua ba bốn giây.
Anh ta vậy mà chậm rãi thu tay lại, nắm chặt thành quyền, sắc mặt trở nên tái mét, khóe miệng mím chặt.
Lúc này tôi mới phản ứng lại vừa rồi mình đã nói gì——"Em sợ, đừng động vào em, cầu xin anh."
"Anh sẽ phái hai vệ sĩ riêng đi theo em, sau này ra ngoài họ sẽ đi cùng em, đảm bảo an toàn cho em." Thẩm Trạch Kiêu thản nhiên tuyên bố.
Sau đó không chút do dự xoay người rời đi.
Đợi đến khi tiếng động cơ quen thuộc vang lên bên ngoài, tôi mới bừng tỉnh——
Anh ta không truy cứu?
Sao có thể như vậy?!