LY CA - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-08-12 11:06:30
Lượt xem: 810
6.
Sau khi rời khỏi Lâm Triết, tôi tìm một nơi để ở.
Ngôi nhà nhỏ đơn sơ không sang trọng như căn biệt thự anh ta mua sau này, cũng không khắc nghiệt như tầng hầm trước đây.
Tôi không lấy túi hay quần áo anh ta mua cho tôi, tôi chỉ lấy vài chiếc áo phông của tôi và một cái bể nước của Eleven.
Thất tình giống như một vết thương trong lòng, lúc đầu chưa quen, nó thực sự khiến lòng bạn đau đớn, cũng khiến bạn cả đêm không ngủ được.
Đặc biệt là khi chạm vào tấm ga giường lạnh lẽo bên cạnh, hay khi vô tình gọi ra cái tên quen thuộc đó, sự im lặng kéo dài có thể khiến bạn phát điên.
Nhưng vết thương dù có sâu đến mấy thì nó cũng sẽ lành.
Dần dần cơn đau trở nên tê liệt, dần dần chìm vào giấc ngủ. …
Sau khi chia tay Lâm Triết, tôi cũng không nói lời chia tay với việc lời bài hát.
Tôi đã viết lời cho Lâm Triết được chín năm nay.
Lúc đầu, cả hai chúng tôi đều là những người vô danh, nhưng sau đó một trong những bài hát của anh ta đột nhiên trở nên nổi tiếng vậy là cả hai chúng tôi đều trở nổi lên.
Chỉ là tôi luôn dùng nghệ danh Tam Tam và không bao giờ lộ mặt trước mặt người khác.
Bây giờ một bài hát của tôi có thể được bán với giá 2.000 mỗi từ, một bài hát cũng vài trăm từ, có thể kiếm được mấy chục vạn.
Lâm Triết trước đây không cho phép tôi viết lời cho người khác nên tôi đã đi theo anh ta.
Nhưng bây giờ, tôi không cần phải lo lắng về điều đó.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
Vào một ngày tháng 6, khi tôi đến nhà bạn thân ăn tối, tôi bất ngờ nhìn thấy cuộc phỏng vấn của Lâm Triết trên TV.
Câu hỏi của phóng viên rất sắc bén: "Cư dân mạng nói rằng những bài hát gần đây của bạn đều là những bài hát sáo rỗng, họ đã hoàn toàn mất đi cảm giác mà bạn có trước đây. Bạn nghĩ sao về vấn đề này?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ly-ca/chuong-6.html.]
Lâm Triết cố gắng duy trì nụ cười, nhưng làm bạn chung giường với anh ta lâu như vậy, tôi dễ dàng nhìn thấy sự khó chịu trong mắt anh ta.
Anh ta giả vờ thoải mái: “Nói thế nào nhỉ? Tôi nghĩ một ca sĩ giỏi phải phát triển về nhiều mặt chứ không nên bám theo một phong cách. Đây cũng là nỗ lực sáng tạo mới của tôi. Mong mọi người đừng gán cho tôi cái mác cứng nhắc."
Phóng viên ép hỏi hơn: “Nhưng bạn không nghĩ phong cách này không phù hợp với mình sao? Theo tôi được biết, bài “Mole” của bạn cũng nằm trong danh sách bài hát dở năm nay. Mọi người đều cho rằng bài hát này thô tục."
Lâm Triết không thể chịu đựng được nữa, vẻ mặt lạnh lùng bỏ đi.
Người quản lý nhanh chóng bảo vệ anh rồi rời đi: “nhường một chút, nghệ sĩ của chúng tôi hôm nay tâm trạng không được khỏe, xin nhường đường!”
Bạn thân cười khẩy: “Có vẻ như công chúng rất sáng suốt.”
“Cái gì ba nốt ruồi trên lưng em, còn cái gì mà hai người một giường lênh đênh trên biển, cái này không phải nói chuyện đó sao, thật ghê tởm, cũng không biết xấu hổ mà hát được.”
“Tớ không phải nói chứ, cậu bỏ Lâm Triết rồi chỉ còn lại mấy thứ rác rưởi này thôi à?"
Tôi im lặng xem TV.
Kỳ thực Lâm Triết không phải không có tài năng, nhưng sáng tạo nhiều khi cần có cảm giác.
Lúc trước khi chúng tôi khổ như vậy, không có gì ngoài tình yêu và hai bàn tay trắng, anh ta đã có vô số linh cảm để làm.
Ngoài ra, khi tôi viết lời cho anh ta, tôi cũng không ngừng thảo luận về những thay đổi với anh ta.
Có thể nói rằng mỗi bài hát đều được chúng tôi trau chuốt một cách cẩn thận.
Giờ đây, anh ta sống trong một biệt thự lớn, lái một chiếc xe thể thao và vui vẻ với nhiều phụ nữ mỗi ngày.
Tôi, người mà anh từng gọi là nàng thơ của mình, cũng bị bỏ lại phía sau.
Lòng anh có lẽ từ lâu đã chất chứa những ham muốn vật chất và nhục dục, vậy còn chỗ nào để viết nhạc?
Để bày tỏ tình yêu của anh ta dành cho tôi khi chúng tôi còn bên nhau, Lâm Triết đã cho tôi bản quyền tất cả các bài hát của chúng tôi.
Bây giờ anh ta không thể hát những bài hát đó nên chỉ có thể lao vào viết thứ rác rưởi này.