LY CA - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-12 11:03:11
Lượt xem: 685
Sau đó, tôi đến nghe anh ấy hát mỗi ngày và mỗi lần đưa cho anh ấy 100 tệ.
Đến ngày thứ năm, anh ấy nắm lấy tay tôi nói: "Như vậy được rồi, em vẫn còn là sinh viên, để lại một ít tiền ăn cơm."
Lúc đó tôi buột miệng: "Tôi có tiền.”
Nhưng anh ấy lại cười, một lúc sau đưa tay ra chạm vào đầu tôi nói: "Được rồi, nếu em có tiền thì đãi anh một bữa nhé."
Chúng tôi ăn một bữa mì hải sản, nhưng sau khi ăn xong anh ấy lại chủ động trả tiền rồi nói với tôi: “Từ nay em có thể nghe hát miễn phí, đừng đưa tiền cho anh.”
Trước khi đi, tôi bất ngờ ngăn cản anh: “Anh có thể để lại thông tin liên lạc được không?”…
Tình yêu tới thường không nói đạo lý, rất mau sau đó tôi đã chuyển đến sống cùng anh ấy trong tầng hầm chật hẹp và tối tăm.
Sau đó tôi mới biết rằng Lâm Triết luôn có một giấc mơ âm nhạc, anh ấy đã trôi dạt đến Bắc Kinh hơn một năm, chỉ để gặp một người đánh giá cao khả năng anh.
Lúc đó, chúng tôi nghĩ rằng thời cơ tốt đẹp sẽ sớm đến tôi chỉ không ngờ rằng mình sẽ sống dưới tầng hầm này suốt bảy năm.
Bây giờ anh ấy cuối cùng cũng nổi tiếng, chúng tôi có tiền mua nhà, không còn phải chịu khổ nữa.
Tôi không muốn tin anh ấy sẽ yêu người khác sau khi tôi ở bên anh ấy quá lâu.
Tôi cũng không thể tin được.
3.
Ngày hôm sau, tôi không báo trước mà đến công ty của Lâm Triết.
Quầy lễ tân không nhận ra tôi, tôi gọi cho Lâm Triết anh ấy vội vàng xuống đón tôi.
Tôi cầm hộp cơm trên tay lên: “Anh không phải muốn uống canh đậu phụ và đầu cá à? Em đã nấu từ sáng đến giờ.”
Nhưng anh ấy không hề tỏ ra vui vẻ chút nào, trên mặt hiện lên vẻ hoảng sợ không thể nhận thấy: "em làm gì ở đây vậy? Tối anh về uống cũng được mà.”
"Anh đang bận thu âm bài hát!"
Tôi cúi đầu, không chút cảm xúc nói: "em chỉ muốn xem nơi mà giấc mơ của anh trở thành hiện thực."
Lâm Triết đang định nói, thì phía sau anh một cô gái đột nhiên bước ra.
Cô gái có mái tóc dài được buộc cao, mặc chiếc áo gió Burberry trông rất năng động.
Cô ấy mỉm cười nhận lấy bát canh từ tay tôi: "chị ấy là chị dâu à? Không sao đâu, anh Lâm, để chị dâu lên đây, em sẽ cùng chị ấy đi dạo một lát.
Lâm Triết bất đắc dĩ nói:" Vậy thì được."
Cô gái nhếch khóe miệng, không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không, nhưng tôi luôn cảm thấy trong đó dường như có ý... khiêu khích.
Như thể cô ấy đang chế nhạo tôi, tất cả những gì cô ấy cần là một từ dành cho điều gì đó mà tôi thậm chí không thể yêu cầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ly-ca/chuong-2.html.]
Thái độ này khiến tôi có chút khó chịu nhưng tôi vẫn đi theo.
Lâm Triết do dự không biết có nên đi thu âm bài hát không, nhưng lại bị cô gái tên Trần Uơng đuổi đi, cô mỉm cười đẩy lưng Lâm Triết:
“Không được lười biếng, chị dâu cứ giao cho em, đừng lo!”
Lâm Triết liếc nhìn cô, không còn cách nào khác đành phải rời đi.
"Uống gì?"
Sau khi Lâm Triết rời đi, nụ cười trên mặt Trần Ương nhạt đi, cô ta hỏi với vẻ trịch thượng.
Truyện do Mễ Mễ-Nhân Sinh Trong Một Kiếp Người edit, chỉ đăng tại Fb và MonkeyD.
"Cà phê? Hay rượu vang đỏ? Hạt cà phê chúng tôi có ở đây đều do trang viên Shangri-La sản xuất ngon lắm."
Tôi từ chối, cô ta không bận tâm, thản nhiên ngồi xuống cạnh tôi rót cho tôi một ly rượu vang đỏ.
“Rượu vang đỏ của Pháp, chị có muốn thử không?”
Tôi không hiểu ý cô ta là gì, nhưng tôi thấy cô ta cầm chiếc cốc lên lắc lắc một cách duyên dáng nhìn rượu bên trong thản nhiên nói: “Rượu vang đỏ cần phải được lưu trữ trong một thời gian để tạo mùi thơm của nó, nhưng không thể cất giữ quá lâu nó sẽ hư hỏng.”
“Thời gian lâu sẽ biến chất, phải vứt nó đi, chị nói có đúng không?”
Tôi như bừng tỉnh.
Hóa ra ý cô ta là tôi và Lâm Triết đã ở bên nhau quá lâu, mối quan hệ của chúng tôi đã xấu đi.
Cô gái này có vẻ thích thú với Lâm Triết.
Tôi cười khúc khích nói: "cất vào hầm bao lâu đều do chủ nhân của nó quyết định không đến lượt người ngoài nói ra nói vào."
Trần Ương mỉm cười thay vì tức giận liền chuyển chủ đề: “bài hát mới của Lâm Triết hay không?"
Tôi thận trọng nói: "Nghe khá hay, sao?"
"Tôi cũng nghĩ nó nghe cũng khá hay. Đây là lần đầu tiên anh ấy tự viết lời và viết nhạc cho một bài, phong cách này rất thích hợp với anh ấy, so với thâm cừu đại hận những lần trước tốt hơn nhiều."
Cô ta thản nhiên nói: "Ồ, nhân tiện, dây kéo trên lưng của tôi hình như bị hỏng, chị kiểm tra giúp tôi được không?"
Cô ta nói mà không chờ câu trả lời của tôi, đứng trước mặt tôi kéo khóa áo khoác xuống.
Dây kéo được kéo xuống mượt mà, để lộ tấm lưng trắng nõn của cô.
Đang ngồi trên ghế mà tay chân tôi chợt lạnh, tôi nhìn thẳng vào chiếc xương bướm mỏng manh đang chuẩn bị bay.
Đầu óc tôi nhất thời trống rỗng, mắt tôi không có gì cả, bên tai ầm ầm lên như trống!
Bên cạnh xương bướm có ba nốt ruồi nhỏ có vết hôn rất sâu.
Sau khi nhìn thấy phản ứng của tôi, Trần Ương hài lòng kéo khóa rồi đi ra ngoài.