Ly Ảnh - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-22 19:32:13
Lượt xem: 14
13.
Ta hỏi Lục Lan: “ Chàng có biết yêu đan là gì không?”
Lục Lan nuốt khan một cái nói: “ Ta biết.”
“ Chàng biết, vậy mà….. vậy mà chàng còn cố ý lừa ta tới đây sao?”
Mũi ta đau nhức, “ Ta tin chàng như thế ….. Vì sao chàng lại đối xử với ta như thế này……”
Lục Lan vội vàng giải thích.
“ Tiểu Ảnh, nàng nghe ta nói, Bảo Yến trúng độc rất nặng, ngoài trừ yêu đan của nàng ra, thì đã không còn cách nào khác nữa rồi. Đợi cứu được Bảo Yến rồi, muội ấy nhất định sẽ ghi nhớ ân tình này của nàng.”
Ta vừa khóc vừa nói: “ Ta mới không them cô ta ghi nhớ ân tình gì đấy của ta, Lục Lan, chàng điên rồi sao ? Không có yêu đan ta sẽ c.h.ế.t đó ! lẽ nào chàng vì muốn cứu Thôi Bảo Yến mà muốn ta đi c.h.ế.t sao ?”
“ Sẽ không đâu !” Lục Lan vẫn còn muốn ôm ta, “ Tróc yêu sư đã nói rồi, ông ấy sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì đâu.”
“ Ta sẽ không đâu !”
Ta dùng lực đấy hắn ra xa, bỏ chạy về phía cổng lớn mà không thèm quay đầu lại ,
Ta muốn thoát khỏi trận pháp, quay về yêu tộc.
Các trưởng lão nói đúng, loài người tâm địa quá xấu xa, bọn họ không thể chấp nhận chúng ta.
Ta cứ tưởng rằng Lục Lan là ngoại lệ, nhưng hóa ra hắn cũng giống như những người khác, cũng muốn mạng của yêu tộc bọn ta.
Trên trận pháp khắc đầy minh văn, ta mở không ra, đã thế còn bị trận pháp công kích, bị đánh ngã vào tường, làn da cũng bị bỏng hết cả.
Ta đứng dậy, thử lại lần nữa.
Trà Đào Cam Sả
Tên tróc yêu sư ung dung lấy ra một pháp khi giống như dây thừng, bước đến trói chặt ta lại.
“ Ta khuyên ngươi dừng tự làm khổ mình nữa, không có tác dụng gì đâu. Ngươi cứ bình tĩnh một chút, tâm bình khí hòa, như thế thì đến lúc đó sẽ không quá thống khổ.”
Nói đoạn, hắn quay lại nhìn Lục Lan.
“ Tướng quân, mau đưa người vào nhà đi. Lúc này còn luyến tiếc nữa thì muộn rồi .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ly-anh/chuong-7.html.]
14.
Ta được Lục Lan bế vào phòng, gặp mặt Thôi Bảo Yến.
Cô ta đúng là trúng độc rất nặng, môi tím tái, sắc mặt xanh mét.
Nếu không được cứu, e rằng cô ta chỉ còn sống được hai ngày nữa thôi.
Nhưng chuyện này thì liên quan gì đến ta ?
Dựa vào cái gì mà ta phải dùng yêu đan đểu cứu cô ta chứ ?
Cô ta còn rất ghét ta, từ trước đến nay chưa từng cho ta sắc mặt tốt.
Ta căn bản không dám nghĩ đến chuyện bị móc sống yêu đan.
Ta nhìn Lục Lan cầu xin, đặt hết hi vong sống vào trong tay hắn.
Chỉ câng hắn mở miệng, chỉ cần hắn nuốt lời thì ta được cứu rồi.
“ Lục Lan, đừng như thế này được không ? Chúng ta về nhà nhé.”
“ Không có yêu quái nào có thể sống đucọ nếu không có yêu đan cả. Phu quân, thiếp sợ. Thiếp thực sự rất sợ hãi....”
Lục Lan nghe thấy thế liền liếc mắt sang nhìn tên tróc yêu sư kia.
Tên tróc yêu sư thời ơ nói.
“ Sống được, sống được mà,. Ta đã nhận tiền thì nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng mà.”
“ Thôi tiểu thư sẽ khỏe lại, con thỏ nhỏ của ngươi cũng có thể theo ngươi cả đời.”
Lục Lan thở phào nhẹ nhõm.
Hắn làm theo yêu cầu của tên tróc yêu sư, ôm ta phía trước người.
Nói là ôm, hay nói đúng hơn là trói.
Hắn trói tay chân ta lại để ta không thể vùng vẫy.