Ly Ảnh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-22 19:29:50
Lượt xem: 66
3.
Tính mạng của Thôi Bảo Yến đang ngàn cân treo sợi tóc, Lục Lan rất lo lắng nên ngày nào cũng nên Thôi Phủ thăm cô ta.
Thỉnh thoảng ta muốn đi cùng hắn nhưng Lục Lan không cho.
Hắn nói: “ Nàng có thể đợi trong phủ hoặc ra ngoài chơi.”
Hắn không nói nhiều nhưng ta có thể hiểu được ẩn ý trong mắt hắn.
---- Nếu ta đi tới đó, Thôi Bảo Yến đang bệnh lại thêm tức giận, sợ là sẽ c.h.ế.t càng nhanh hơn.
Thôi Bảo Yến không thích ta.
Ngay từ lần đầu tiên ta xuất hiện bên cạnh Lục lan, cô ta đã không thích ta.
Cô ta xuất thân trong gia đình quyền quý, tính hiếu thắng rất mạnh, từ nhỏ chưa từng phải nhường nhịn ai.
Cô ta thích Lục Lan, và cũng cho rằng Lục Lan chỉ có thể thành thân với cô ta.
Nhưng làm người thì làm sao có thể vạn sự như ý đây ?
------
Lục Lan sau khi thắng trận đang trên đường về kinh vô tình bị lạc vào mê cung của Yêu tộc.
Hắn dẫn đầu một đội quân, đi khắp khu rừng suốt cả đêm mà vẫn không tìm được đường ra.
Ta nhìn lén hồi lâu, cảm thấy mấy người này thật ngu ngốc, không khỏi cười lớn.
Mấy người kia đứng yên tạo chỗ rút kiếm ra, tất cả đều trở nên cảnh giác.
Ta nhảy từ trên cây xuống.
“ Các ngươi cứ đi như vậy thì có đi hết hết đời cũng không ra ngoài được đâu.
"Có muốn ta đưa các ngươi đi ra ngoài không? Ta rất quen thuộc với mê cung này đó."
"Chỉ là ta có một điều kiện, ta dẫn các ngươi đi ra ngoài, thì các ngươi phải chỉ đường cho ta, ta muốn đi kinh thành , nghe nói nơi đó rất thịnh vượng, ta muốn đến nhìn xem..."
Ta đã nói rất nhiều, nhưng Lục Lan, kẻ cầm đầu, lại không trả lời một câu nào.
Mặt ta đầy nghi hoặc nhìn qua.
Mặt, tai, cổ của Lục Lan toàn bộ đều đỏ bừng.
Hắn đứng cách đó vài bước, mặc áo giáp, cao lớn uy nghiêm nhưng lại lộ ra vẻ ngớ ngẩn vụng về.
Ta : “.....?..”
“ Mặt ngươi sao mà đỏ như vậy ?” ta hỏi, “ Ta đã nói câu nào xấu hổ sao ?”
Hắn còn chưa nói lười nào, đám lính của hắn đã cười đến lăn lộn.
Sau này ta mới biết , nó được gọi là “yêu từ cái nhìn đầu tiên”.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ly-anh/chuong-2.html.]
Trà Đào Cam Sả
Nếu thích một người, thì không cần phải nói những lời ngượng ngùng, chỉ cần nhìn thôi là họ cũng sẽ đỏ mặt.
4.
Lục Lan cũng đang trên đường về kinh , ta đưa bọn họ ra khỏi mê cung, tiện thể theo họ đến kinh thành luôn.
Thôi Bảo Yến nghe tin Lục Lan hồi kinh liền hào hứng chạy đến để gặp Lục Lan.
Còn về Lục Lan, hắn đặt một tay lên lưng ta, giúp ta ngăn càn đám đông, một bên kể cho ta nghe về các tửu lâu, khách điếm, cửa tiệm son phấn ở kinh thành.
“ Đi đường liên tục mấy ngày cũng mệt lắm rồi, đợi hai hôm nữa, ta dẫn này đi mua một ít son phấn thật đẹp nhé.”
Sau đó hắn lại nói tiếp: “ Nhưng mà nàng.....cho dù nàng không thoa son phấn thì cũng rất xinh đẹp.”
Ta là yêu quái hóa hình người, tu luyện nhiều năm như thế, hóa hình người tất nhiên cũng đẹp mắt hơn mấy kẻ người phàm kia đến mấy lần.
Không chỉ mình ta, phàm là yêu quái tu luyện đến một trình độ nhất định, phần lớn khi hóa hình người sẽ là môi đỏ răng trắng, mặt hoa da phấn.
Nếu không thì nam chính trong những trong bản thoại kia cũng không yêu mấy yêu quái từ cái nhìn đầu tiên rồi.
Đó rõ ràng là một nơi hoang vu đáng sợ, đột nhiên xuất hiện một tiểu cô nương rất xinh đẹp, không nhanh nhanh chóng chóng trốn chạy mà giữ lấy cái mạng, ngược lại còn rơi vào lưới tình. Không ăn ngươi thì ăn ai đây chứ ?
Tất nhiên Lục Lan đây là đang khen ta.
Ta đang định khiêm tốn một chút, thì đột nhiên Thôi Bảo Yến hét lên: “ Lục đại ca.”
Cô ta mặc một thân màu hồng phấn, trông như một bông hoa loa kèn thật lớn vậy đó.
“ Lục đại ca, muội nghe cha nói huynh lại đánh thắng trận nữa, chúc mừng huynh nhé.”
Lục Lan mỉm cười rồi hỏi han cô ta mấy câu, sao đó chỉ sang ta nói:
“ Ồ đúng rồi, lần nay trên đường vê kinh không may gặp phải mê cung, may mà có Tiểu Ảnh, chúng ta mới có thể thuận lươi thoát ra ngoài được.”
Lúc này Thôi Bảo Yến mới nhìn sang ta.
Cô ta nhìn ta từ trên xuống dưới, cuối cùng tiến lại gần tôi ra vẻ thân thiết lắm.
“ Xem ta này, chỉ mải nói chuyện với Lục đại ca, mà quên mất vị muội muội này. Muội muội là đến từ đâu thế ? Đã có chỗ ở chưa ?”
Lần đầu tiên ta bước vào thế giới loài người, có rất nhiều thứ không hiều, nhưng lúc đó ta cảm thấy Thôi Bảo Yến biểu diễn rất giả tạo luôn ấy.
Ta, một người lớn như thế đứng ở đây, thế mà còn nói không nhìn thấy.
Rõ ràng là cô ta không muốn để ý đến ta.
Ta giơ tay ra, hướng về phía Lục Lan bĩu môi.
Trên đường đi đã nói chuyện xong rồi, ta sẽ sống ở phủ của Lục Lan.
Ta chính là ân nhân của hắn đó nha.
Lục Lan hiểu ý: “ Tiểu Anh sẽ sống ở phủ tướng quân, ta đã sắp sếp ổn thỏa cả rồi.”
Hắn kéo ta đứng về bên người hắn, híp mắt cười.