Ly Ảnh - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-07-25 16:39:53
Lượt xem: 35
19.
Ta và Lục Lan cứ giằng co như thế một đonạ thời gian.
Ta không muốn nhìn thấy mặt hắn, mỗi khi hắn tới, ta đều dùng những lời lẽ độc ác nhất để chế nhạo và chửi bới hắn.
Còn hắn, mỗi lần đến đều bị ta mắng cho đi, một lúc sau lại xuất hiện như chưa có gì xảy ra.
Có ngày nọ, ta mất kiểm soát nên đã dùng đao đ.â.m hắn.
Nói đúng ra thì đó cũng phải là đao, mà là thanh chủy thủ mà Lục Lan luôn mang theo bên người.
Ta xuống tay không chút lưu tình nào, cho nên m.á.u hắn chay ra như trút, nhộm đỏ cả d.a.o và cả tay của ta nữa.
Lục Lan đổ gục xuống đất.
Hắn không thèm quan tâm đến miệng vết thương, vẫn cố chấp nhìn chằm chằm vào ta.
Ta đoán, có lẽ hắn mốn tìm kiếm chút miễn cưỡng và tình cảm còn sót lại trong mắt ta.
Ta nhìn thấy khóe mắt hắn đỏe hoe, nhìn thấy những giọt nước mắt hắn đang rơi xuống, nhìn thấy hắn tràn ngập bi ai buồn phiền .
Nhưng ta cũng chỉ quay người lại, nhẹ giọng nói: “ Ngươi đừng nhìn ta như thế, khi các ngươi móc yeeu đan của ta ra, ta còn đau đớn hơn ngươi bây giờ gấp vạn lần. “
Lục Lan được mang đi, trong phủ loạn thành một đoàn.
Ta biết hắn sẽ không sao.
Hắn quanh năm luyện võ, cơ thể vốn rất khỏe mạnh.
Hơn nữa, ta cũng không đ.â.m vào bộ phận quan trọng nào.
Tin tức Lục Lan bị thương như mọc cánh bay ra khỏi phủ tướng quân, truyền khắp kinh thành.
Có không ít đồng liêu đến thăm hỏi, quản gia bận đến sứt đầu mẻ trán. Còn ta chỉ ngồi trong phòng, dỏng tai lên lắng nghe xem hôm nay có những người nào đến.
Cho đến khi Thôi Bảo Yến đứng trước cửa phòng ta, ngọt ngào cười nói .
“ Thật là vắng vẻ biết bao, đáng thương quá đi à.”
Từ khi có được yêu đan của ta, Thôi Bảo Yến không chỉ còn sống, mà vẻ bề ngoài của cô ta càng ngày càng đẹp lên.
Chỉ là cô ta vừa mở miệng, thì điều này đã hoàn toàn bị phá hỏng sạch sẽ.
“ Quả nhiên là tên tróc yêu sư kia nói không sai, mất đi yêu đan, ngươi sẽ chỉ còn là một phế vật mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ly-anh/chuong-10.html.]
“ Như này xem ra,suy cho cùng thì trong lòng Lục Lan vẫn là ta quan trọng hơn, ngươi nói xem phải không ?”
Suy cho cùng thì Thôi Bảo Yến là một kẻ đã đọc qua rất nhiều sách, môi câu mỗi chữ đều như đang đ.â.m vào tim ta.
Cô ta còn dám nhắc đến yêu đan.
Cô ta vẫn còn dám nhắc đến nó.
Ta cầm tách trà trên bàn ném vào cô ta.
Cô ta không tránh, thế là bị đập thẳng vào đầu.
20.
Thôi Bảo Yến lấy tay che trán, nhìn ra ngoài cửa, làm ra vẻ rất ấm ức.
“ Lục đại ca.... trán muội hình như sưng lên rồi.”
Lục Lan lặng lẽ đứng ở cửa, cả người đổ một cái bóng đen nhỏ xuống đất.
Trà Đào Cam Sả
Hắn nói: “ Bảo Yến, ta thay tiểu ảnh xin lỗi muội, nàng ây staam trạng không tốt, không phải cố ý đâu.”
Thôi Bảo Yến gật gật đầu.
“ Muội biết, muội không trách tỷ ấy đâu.”
“ Muội đi đại sảnh nghỉ ngơi trước đi, đợi lát nữa có đại phu đến khám và băng bó cho muội.”
“ Dạ....vậy muội đi trước nhé, Lục đại ca, hai người nói chuyện đi ạ.”
Nghe những lời bọn họ nói, ta cảm thấy rất ngột ngạt. Ta không thể phân biệt được đó là tủi thân hay tức giận nữa, hoặc là cả hai.
Ta nghĩ, có thể là vì lý do đó tuy ngoài miệng nói hận hắn, nhưng thực ra tình cảm trong đoạn thời gian bên nhau vẫn còn in sâu trong tâm trí ta.
Bởi vì vẫn còn tồn lại những điều tốt đẹp lúc đó, mà những điều tồi tệ bây giờ bị vỡ vụn đên skhoong chịu nổi.
Lục Lan đã rất nhiều lần nói rằng “ sẽ mãi mãi đối tốt với ta “, trước đây ta đã tin tưởng hắn mà không mảy may nghi ngờ.
Loài người chỉ có trăm năm thọ mệnh, đối vưới yêu quái bọn ta mà nói, trăm năm chỉ là cái chớp mắt.mãi mãi đối tốt với ra chẳng phải là điều rất dễ dàng đạt được hay sao.
Nhưng ta đã quên mất rằng, đối với người phàm mà nói, một trăm năm là đủ dài rồi.
Đã đủ lâu để quên đi lời hứa của mình, đủ lâu để tình yêu phai nhạt, đủ lâu để có thể từ bỏ sự lựa chọn kiên định một thời của mình.
Lúc này, ta chợt hiểu ra cái gọi là “ Nhân yêu thù đồ” ( Người - Yêu khác biệt)
Giữa người với người sẽ không thể nào mãi mãi như lúc ban đầu.